Học nông học kỹ, nhìn sơ không thú vị, nhưng tĩnh tâm lại thì thực sự có thể học được chút tay nghề. Ví như tôi, trong mấy ngày này, tôi đã học được làm thế nào để đan giỏ trúc, làm thế nào để xe dây thừng. Tuy rằng sản phẩm làm ra khá xấu, ầy, tự cười một cái, sự thật là xấu quắc, chẳng qua so với không biết làm có còn hơn không. Cuối cùng sống qua tám ngày, đây là bữa học nông lần cuối. Hết hôm nay, ngày mai nữa thì trở về phải không? Thật là có chút lưu luyến! Lưu luyến cái gì ư? Lưu luyến những ngày bên cạnh Vũ!
"Hi, cậu có biết ngày mai chúng ta phải làm gì không?" Đang ăn cơm trưa, A Văn khoái chí nhìn tôi.
"Làm gì?" Tôi mở miệng hỏi, vừa thấy cái mặt nhỏ là biết ngay nhỏ có câu trả lời. Cách đây vài hôm tôi cũng từng hỏi Vũ, nhưng mà nàng khăng khăng không chịu nói ngày cuối cùng trường học an bài chuyện gì. Vậy làm sao A Văn lại biết nhỉ? Quên đi, khỏi suy nghĩ, nếu A Văn biết, để nhỏ báo cáo cho xong.
"Hô hô, cậu không biết à! Hô hô." A Văn trâng tráo nhìn tôi nghiến răng. Thiệt muốn gõ xù đầu nhỏ. Đột nhiên nghĩ Vũ cũng thường xuyên gõ đầu tôi, chẳng lẽ lúc nào mặt tôi cũng trông như thế? Thật là, bây giờ bất luận làm chuyện gì đều bất chợt nghĩ đến Vũ, chẳng biết vì sao liên tưởng đến nàng. "Có chuyện nói mau, có rắm mau phóng, đừng để tới lúc phải động chân động tay!" Thấy A Văn vẫn không có dấu hiệu hé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-ma-song/1419511/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.