Chạy một mạch về ký túc xá, tôi thôi không khóc nữa. Tôi không hiểu tại sao Lý Bình lại làm như vậy? Nhỏ nổi cơn điên hệt như ngày mai là ngày tận thế. Tôi rất muốn hỏi nhỏ, tại sao nhỏ lại tổn thương tôi? Tại sao lại đem đau xót trong lòng áp đặt lên tôi? Tôi cũng muốn hỏi A Văn, cậu còn cảm thấy tôi quá tàn nhẫn với Lý Bình ư? Kết cục như vậy cậu đã vừa lòng rồi chứ?
Đau đáu nỗi lo Vũ sẽ rời tôi, vì bí mật của tôi, bí mật duy nhất bị giấu diếm, cuối cùng nàng cũng đã biết. Trước kia thẳng thắn nói với Vũ tất cả quá khứ của mình, tôi đã cố tình bỏ qua đoạn của Lý Bình. Bởi vì đối với người bình thường, nó là một tình yêu cấm kỵ, không ai tiếp nhận. Nếu nói ra sự thực mình thích con gái sẽ đánh mất Vũ, tôi tình nguyện đời này kiếp này chôn vùi tình cảm của mình, tôi tình nguyện đời này kiếp này chỉ làm em gái của nàng mà thôi.
Không biết tôi đã nằm trên giường suy nghĩ bao lâu, cửa phòng mở ra. Tôi không cần đứng dậy xem, không cần ngước đầu cũng có thể biết Vũ đã trở lại. Nơi nào có nàng, trong không khí luôn thoang thoảng mùi hương ngọt ngào ấy. "Hi, em có ổn không?" Vũ đến cạnh tôi, ngồi xuống mép giường, ân cần hỏi.
"......" Tôi không phải không muốn trả lời, chỉ là không biết nên trả lời thế nào. Vũ ơi, xin lỗi em, tôi vốn định dành nụ hôn đầu tiên này tặng cho em. Trong ngàn vạn điều tốt đẹp nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-ma-song/1419505/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.