Cứ ngỡ rằng tôi vẫn sẽ yên lặng ở bên Vũ, khiến nàng xúc động, khiến nàng mỉm cười, mà không biết rằng có vài thứ đã thay đổi. Không phải tôi nghĩ quá nhiều hoặc quá nhạy cảm, tôi biết giữa tôi và nàng dường như nảy sinh vấn đề.
Trên lớp, tôi bày đủ trò, bàn đủ chuyện cốt để mọi người mở lòng. Chỉ có Vũ, chỉ có nàng là không cười, mà đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong ánh mắt ấy tràn đầy sầu não. Phải biết rằng thuở trước nàng là người sôi nổi nhất lớp. Không chỉ thế, tôi dần dần phát giác Vũ không còn cười với tôi, điều khiến tôi sợ hãi chính là thậm chí nàng còn không hề nhìn tôi một cái. Khi chạm mặt ở cầu thang, nàng cũng chỉ cúi đầu lách qua người tôi, không một lời trao đổi......
Giữa chúng tôi đến tột cùng đã phát sinh cái quái gì vậy? Là khoảng cách sao? Là vách ngăn ư? Tôi hoảng hốt. Hàng đống suy nghĩ dồn dập quấn lấy đầu tôi: Tôi đã làm gì không phải? Đã nói sai câu gì? Nhất định là tôi đã làm thứ gì đó khiến nàng thất vọng, nhất định là vậy rồi. Nhưng mà rốt cuộc phạm lỗi ở đâu? Ở những ngày bên Vũ, khiến nàng vui vẻ như những ngày hạnh phúc thuở trước? Sau khai giảng, A Văn trở về con người tí tởn vô tư ngày xưa. Về điểm ấy, A Văn giải thích rằng: "Hi à, hai tháng nghỉ hè này tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Tôi biết tôi không có can đảm bình thản đối mặt với tình cảm dành cho cô ấy. Bởi vì cô ấy là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-ma-song/1419489/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.