Đại Lực bùng nổ. Hắn hận mình, hận mình không đủ can đảm đến bên chị Nhã, nói với chị ấy: "Nhã, anh yêu em. Nếu em còn yêu anh, chúng ta hãy cho nhau một cơ hội đi!" Tôi biết những lời này là hắn rống cho bản thân nghe, nhưng tôi vẫn bị tiếng gào khàn đục đó làm ngơ ngẩn.
"..." Tôi không trả lời Đại Lực, vì tôi trả lời không được.
Đột nhiên nhớ Vũ quá, rất muốn gọi cho nàng. Ra khỏi xưởng xe, lấy di động bấm số của Vũ, tôi muốn nghe giọng nói của nàng. Bây giờ đã mười giờ hơn, tôi biết gọi cho người khác trễ như thế thật không tốt, nhưng Vũ không phải "người khác". Tôi chỉ muốn nghe giọng nàng, nghe giọng nói có thể làm cho tim tôi bình yên.
"A lô? Hi đấy ư?" Là giọng Vũ, giọng nói mang chút mệt mỏi. Dạy cả ngày chắc mệt lắm. Bắt đầu hối hận, tự trách mình đã tùy tiện quấy nhiễu nàng.
"Dạ, là em. Chị... đã ngủ chưa?" Tôi hỏi, trong đầu chợt nhớ tối qua tôi cũng hỏi một câu tương tự, và sau đó đem tất cả cảm xúc lắng đọng bấy lâu bộc lộ ra. "Chưa đâu! Giờ đang soạn bài. Còn em? Đang ở xưởng sửa xe à?" Vũ thở ra một hơi, cười hỏi, giọng nói vẫn tràn ngập mệt mỏi.
"Dạ, phải." Tôi trả lời nhạt thết. Cảm thấy mình thật buồn cười, vừa rồi liều lĩnh gọi điện chỉ vì muốn nghe giọng Vũ. Nhưng tới khi bấm xong, nghe giọng Vũ xong, tôi lại không biết nói gì hết.
"Hi, em làm sao vậy?" Vũ dò hỏi, "Dường như có chuyện không vui?"
"Em nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-ma-song/1419476/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.