Nàng cho tôi mượn bờ vai, cho tôi dựa vào mà khóc, trút hết uất ức trong lòng.
Nàng vuốt đầu tôi, khẽ giọng ở bên tai tôi, không ngừng lặp lại câu nói: "Không sao, không sao, tất cả không sao nữa rồi."
Dần dần, tôi khóc đủ, ngẩng đầu, phát hiện áo của nàng bị tôi làm ướt một mảng lớn. Quẫn bách. Xấu hổ. Nhưng vẫn còn thương tâm. Chỉ bất động khóc. Khóc mệt lử.
Cô giáo Hà thấy cảm xúc của tôi dịu đi chút chút, liền xoay người nói với các bạn trong lớp:
"Sắp đến tiết. Mọi người chuẩn bị vào học. Lý Bình, XX, ..., các em xuống văn phòng." Lại xoa đầu tôi, nói:
"Thẩm Hi, đi rửa mặt trước, em xem em sắp khóc thành mèo mướp luôn kìa. Rửa mặt xong, xuống văn phòng của cô." Nàng lấy tay lau nước mắt còn đọng lại trên mặt tôi, ánh mắt dịu dàng của nàng cho tôi chút mùi vị hạnh phúc.
Vào nhà vệ sinh rửa mặt, cảm thấy chưa thỏa nghiền, đem đầu nhúng dưới vòi nước, hất tóc lên. Nước lạnh quét xuống, lệ lại chảy ra, hòa vào dòng nước trên hai gò má, không tách rời. Khóc đã, lần này thật sự khóc đã rồi, lắc lắc đầu, hít hít mũi, khóc xong thoải mái hơn nhiều.
***
"Hừm, tụi nó đánh nhau, liên can gì em? Dựa vào cái gì phải gặp ba mẹ em?" Lúc đến văn phòng, vừa vặn nghe được tiếng càu nhàu của Lý Bình.
"Cô à, cô cũng thấy đó, là nhỏ đánh tụi em mà. Cô xem thương tích trên người em đi, cô xem đi." Tôi nhớ rõ giọng nói của "nốt ruồi to".
"Nếu các em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-ma-song/1419458/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.