Cao I (3),đó là lớp của tôi, vừa vào cổng trường, liếc liếc danh sách lớp. Đối với chuyện mình ở lớp nào, hoặc học ở trường nào, hay quốc gia nào, thậm chí ở tinh cầu nào, mấy cái đó tôi không trông nom. Mọi người đều quan tâm đến người hoặc vật mà mình ưa thích, còn tôi, lại không có người hoặc vật nào đáng để lưu tâm.
Tôi từ sơ II chuyển trường tới đây, rồi học suốt từ sơ trung cho tới cao trung, ở trường này cũng đã 2 năm. Đối với ngôi trường này, tôi không có gì quyến luyến, vẫn là mái ngói đó, đám người đó, không hề thay đổi. Cái duy nhất thay đổi, chính là vết sẹo mới khắc trên cổ tay của tôi, vết tích lưu lại của hành động rời khỏi nhân thế, và cũng là vết tích trọn đời đánh dấu sự hèn nhát của tôi.
Khi bước vào lớp, đã có rất nhiều học sinh đến rồi, còn sót lại vài chỗ trống. Phần lớn là tân sinh không quen biết, hẳn là từ trường khác thi vào. Hàng đầu tiên gần cửa sổ, tôi nhìn thấy Lý Bình, bạn gái tiền nhiệm của tôi. Bạn gái? Có lẽ đúng, tôi không biết nên xưng hô với nhỏ thế nào, tục ngữ đều nói: "vật họp theo loài, người phân theo đàn". Từ sơ II chuyển tới đây đánh nhau sinh sự, thời gian dài, vài nhân vật đau đầu trong trường, cuối cùng gom lại một chỗ.
Về Lý Bình, tôi không có gì để bàn, nhỏ đã cứu mạng tôi, kéo tôi lại từ tay tử thần. Ba tháng trước, tôi cắt cổ tay tự sát, là nhỏ đã đưa tôi tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-ma-song/1419454/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.