Thẩm Trường Mi ngồi trên xe, ngẩng đầu nhìn lên phòng ngủ vẫn còn sáng đèn. Bà Cố chắc là thất vọng về mình lắm. Cô muốn nói 'không phải đâu' ở trong lòng, nhưng lại chẳng biết nên trả lời như thế nào, khi ấy xảy ra chuyện đó, suy nghĩ duy nhất của cô chỉ là đừng tạo thêm phiền phức cho bọn họ nữa. Bao nhiêu năm qua bà Cố đối xử với cô không khác gì con gái ruột của mình, mà tận đáy lòng cô cũng đã coi bà Cố là người thân thiết nhất, nhưng cô không hề muốn bà Cố vì chuyện của mình mà khó xử cũng là sự thật. Nói cô không xem mình là người nhà họ Thẩm ư? Sao có thể vậy được, nhà họ Thẩm cho cô tất cả, nếu không có nhà họ Thẩm, cũng sẽ chẳng có được cô của hiện tại. Thẩm Trường Mi nhớ lại biểu cảm thất vọng của bà là trong lòng lại cực kỳ nhức nhối. Cô ngồi rất lâu, lâu đến mức đợi tới gần nửa đêm mới lái xe rời đi. Quay về nhà, cô nhận được điện thoại của Thẩm Thừa Đông. Thẩm Trường Mi xếp bằng chân ngồi dưới sàn nhà, ngón tay vẽ linh tinh lên trên mặt bàn uống trà: "Anh, bà Cố giận em rồi." Đầu bên kia không biết Thẩm Thừa Đông nói những gì, Thẩm Trường Mi 'vâng vâng' mấy câu rồi mới ngắt điện thoại. Thẩm Thừa Đông cũng chẳng nói gì đặc biệt cả, chỉ nói lại với cô về việc bà Cố làm thế nào mà biết được chuyện này. Theo lý mà nói chuyện được giấu lâu như vậy bà Cố lẽ ra không biết gì, dù sao Lan Linh đã đánh tiếng với người nhà họ Mạnh rồi. Nhưng ai ngờ, bà Cố lại chạm mặt Mạnh Đông Hàn. Hôm nay bà Cố cùng một vài chị em thân thiết đến nhà hát xem kịch, sau khi buổi biểu diễn kết thúc, mọi người đi đến nhà hàng ăn cơm tối. Đúng lúc đó đã chạm mặt Mạnh Đông Hàn và bạn của cô ta. Khương Nhan thấy Mạnh Đông Hàn đi mãi đi mãi đột nhiên dừng lại, có phần khó hiểu hỏi: "Nhìn thấy người quen à?" Mạnh Đông Hàn nghĩ ngợi giây lát, khóe môi rướn lên tạo một nụ cười nhạt, giơ tay vỗ vỗ lên cánh tay của Khương Nhan: "Cậu lên trên trước đi, mình đi một lát rồi quay lại." Nói xong, cô ta đi xuống dưới tầng. Mạnh Đông Hàn đi tới bên cạnh bà Cố, nhẹ giọng gọi: "Bà Cố." Bà Cố quay đầu thấy là Mạnh Đông Hàn thì vẻ mặt ôn hòa đáp: "Đông Hàn, cháu cũng cùng bạn tới đây ăn cơm sao?" Mạnh Đông Hàn mỉm cười, nhìn về phía mấy người bạn già bên cạnh bà Cố gật đầu coi như chào hỏi với bọn họ, cô ta nói khe khẽ: "Bà Cố có thể cho cháu mượn một chút thời gian không ạ? Cháu có chuyện muốn nói với bà." Mặc dù bà Cố có nghi hoặc nhưng vẫn cùng Mạnh Đông Hàn đi đến một phòng trà nhỏ trong góc đại sảnh ngồi xuống, xung quanh được ngăn cách bằng mấy tấm bình phong Tô Châu, đây cũng là một nơi không tệ để trò chuyện. Mạnh Đông hàn rót cho bà Cố chén trà, bà Cố cũng không gấp gáp hỏi cô ta có chuyện gì, bà nhấp một ngụm trà nhỏ rồi mới nói: "Mạnh Thanh dạo này sao rồi?" Mạnh Đông Hàn thở dài: "Vẫn vậy ạ." Bà Cố gật đầu, hỏi: "Đông Hàn, cháu tìm bà là vì chuyện gì vậy?" Mạnh Đông Hàn ra vẻ lưỡng lự, nét mặt khó xử: "Cháu không biết có nên nói không nữa." Bà Cố trấn an cô ta: "Có gì mà không nói được, chúng ta đều là người quen của nhau. Sao vậy, bây giờ cháu còn có hiềm khích với bà Cố của cháu nữa à?" Mạnh Đông Hàn lại cười, bấy giờ mới mím môi nói: "Thật ra chuyện cháu muốn nói với bà Cố là chuyện của Mạnh Thanh em gái cháu. Bà Cố cũng biết đấy, em gái cháu từ năm năm trước xảy ra chuyện vẫn luôn nằm trong bệnh viện. Mặc dù em gái cháu là do lái xe xảy ra tai nạn nên mới trở thành người thực vật, nhưng thật ra..." Bà Cố hỏi: "Thật ra cái gì?" Mạnh Đông Hàn cũng nhấc chén trà lên nhấp một ngụm, sau đó đặt lại xuống dưới mặt bàn bằng gỗ, cô ta nói: "Thật ra chuyện này không hề đơn giản như vậy, nó còn có liên quan đến cả Trường Mi nữa bà ạ." ... Thẩm Trường Mi biết Mạnh Đông Hàn căm hận cô, nhưng cô cũng đành bất lực, có những chuyện chỉ có thể đợi Mạnh Thanh tỉnh lại thì sự thật mới được phơi bày. Thẩm Trường Mi tan làm, lúc đi ngang qua Cẩm Phúc Hiên cô nhớ tới bà Cố thích ăn nhất món bánh hồng khô ở đây, thế là cô tạt vào mua một hộp sau đó lái xe về nhà cũ. Vì muốn dỗ bà Cố vui nên mấy hôm nay cô đều sống ở nhà cũ, nhưng bà từ đầu đến cuối đều không hề tươi cười với cô, Thẩm Trường Mi cũng không sợ, trái lại còn mặt dày làm nũng đủ các kiểu. Cô ở ngoài huyền quan thay giày, dì ở trong nhà nhìn thấy cô liền nói: "Mấy bữa nay sao cháu lại chịu khó thế?" Thẩm Trường Mi cố ý làm mặt đau khổ: "Ai bảo bà vẫn còn đang giận cháu chứ, cháu chỉ đành phải cố gắng biểu hiện tốt một chút thôi ạ." Hai người nói chuyện, chợt nghe thấy có tiếng bước chân ở đằng sau, dì nhìn Trường Mi nháy mắt ra hiệu, Trường Mi lập tức hiểu ngay, cô cầm hộp bánh đưa tới: "Đây là bánh hồng khô cháu mua cho bà ạ, bà muốn ăn một cái không?" Bà Cố vẫn lạnh mặt như cũ: "Sắp ăn cơm đến nơi rồi còn bánh trái cái gì." Thẩm Trường Mi bĩu môi, cô bỏ hộp bánh lên trên bàn trong phòng khách, sau đó tíu tít chạy sau mông bà Cố đi vào trong phòng ăn. Hai người ăn xong cơm tối, bà Cố tối nào cũng đều ngồi trong thư phòng một lúc, thế là Thẩm Trường Mi cũng đi theo bà vào trong thư phòng. Thẩm Trường Mi nằm trên ghế sofa đọc sách, quả thật không có nổi chút hứng thú nào, cô rút di động xem wechat thì nhận được một bức ảnh do Kiều Tam gửi đến. Trong bức ảnh có một người phụ nữ ngồi bên cạnh Thẩm Kỳ Ngộ, người phụ nữ đó mặc một chiếc váy dài khoét ngực hình chữ V màu xám, rãnh ngực khoét sâu nhấp nhô cuộn trào mạnh liệt, khe rãnh đó sâu đến mức khiến Thẩm Trường Mi có chút ghen tị, cô theo bản năng cúi đầu nhìn chỗ đó của mình, đúng là không thể so sánh được. Cô trả lời lại Kiều Tam bằng một biểu tượng cảm xúc cười 'hờ hờ', sau đó thoát khỏi wechat. Vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy bà Cố đang nhìn mình chằm chằm, Thẩm Trường Mi đằng hắng giọng, nói: "Bây giờ cũng không còn sớm nữa, bà muốn đi nghỉ ngơi chưa ạ?" Bà Cố gật đầu nói 'được', điệu bộ muốn đứng dậy. Thẩm Trường Mi nhanh chóng đi đến bên cạnh bà đỡ lấy tay bà: "Vậy được, buổi tối con vẫn ngủ với bà." Tối nào Thẩm Trường Mi cũng ngủ cùng bà Cố, mặc dù bà Cố giận cô nhưng cô vẫn vui mừng không biết mệt. Bà Cố lên tiếng: "Được rồi, bà không giận nữa, đi đi đi, đi về phòng của con ngủ đi, lúc con ngủ tật xấu nhiều vô số kể, bà già rồi không chịu được đâu." Thẩm Trường Mi biết bà Cố không để trong lòng nữa, cô nói: "Vậy con về phòng nhé." Lúc xoay người định rời đi, cô lại quay lại ôm bà Cố một cái, nói khẽ bên tai bà: "Trong lòng con bà mãi mãi là người thân thiết nhất." Vẻ mặt của bà Cố có hơi khác lạ, nhưng không để lộ ra ngoài, xua xua tay như đuổi ruồi muỗi: "Con mau về phòng ngủ đi." Sau khi Thẩm Trường Mi nhận được sự tha thứ của bà Cố thì ngay ngày thứ hai đã phải đi công tác, mà lần công tác này mất tận nửa tháng. Đợi lúc cô đi công tác quay về, vừa mới dọn dẹp hành lý xong, tắm gội sấy khô tóc thì nhận được điện thoại của Thẩm Thừa Đông. Đầu bên kia thanh âm của Thẩm Thừa Đông nghiêm túc: "Em quay về chưa?" Thẩm Trường Mi không hiểu gì cả, nhưng vì giọng nói nghiêm túc của Thẩm Thừa Đông mà trái tim nhất thời kéo căng: "Sao vậy?" "Mẹ sắp không ổn rồi, em mau đến bệnh viện đi!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]