Từ trong sân trường có rất nhiều con đường rẽ đi mọi hướng, mùa hè cây cối um tùm rậm rạp, nên không ai nhìn rõ chúng đổ về đâu, giờ lại thấy chúng kéo dài vô tận, hình như chạy về một nơi thăm thẳm xa xôi.
Cuối đường bao giờ cũng là tòa thư viện được xây dựng bởi rất nhiều tiền của đó/
dღđ☆L☆qღđ
Duy An đột nhiên ngẫm nghĩ rất lâu, cho tới tận khi Cố Mộng Mộng thở dài chạy đi tìm áo ấm, cô mới bừng tỉnh, lau cửa sổ hỏi: “Lạ ở điểm nào?”
Sinh viên ưu tú quyết Chí trở thành nghệ thuật gia chui đầu vào trong chiếc áo len to xụ, nhún vai đáp: “Cứ có cảm giác nó chẳng liên quan gì đến trường của bọn mình, cậu không thấy thế à? Nó đứng đó, nhưng lại như không phải ở mãi đó, cũng có thể....mấy chục năm sau khi bọn mình đều đã già rồi, quay về trường, nó vẫn còn ở đấy”
Duy An bị những lời nói lộn xộn của bạn làm cho ong cả đầu, đành trả lời qua quýt: “Ừ, cậu nhất định sẽ thành nghệ thuật gia, vì cậu đã có logic của một nghệ thuật gia rồi đấy”.
Cố Mộng Mộng rất vui, mặc chiếc áo len bị rút sợi đung đưa đi tới, chân thành hỏi: “Thật à?”
Duy An gật đầu, “Đúng, cậu muốn thành nghệ thuật gia, mình muốn thành giáo viên dạy vẽ tranh sơn dầu, An Ni muốn lấy Kiều Ngư. Mong ước của bọn mình nhất định sẽ trở thành sự thực”.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hình như chỉ có ước mơ của Trình An Ni là thực tế nhất thôi.
Vào buổi sáng mùa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-ma-anh-den/30383/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.