Cô lật xem từng bức từng bức một, Tống Thư Minh đứng sau cũng ngồi xổm xuống bên cạnh cô, “Anh chỉ là...”
Giải thích cũng vô dụng, anh bèn từ bỏ ý định đó, vò tóc nói: “Xin lỗi, anh nghĩ nếu mua đồ cho em hoặc tặng em thứ gì đó nhất định sẽ khiến các bạn ở trường thấy không bình thường, chi bằng làm như thế này dù sao anh cũng lớn tuổi hơn em nhiều, anh có khả năng cho em một cuộc sống tốt đẹp đầy đủ, đừng vì vậy mà cảm thấy mắc nợ anh.”
Anh chỉ muốn tìm mọi cách để cô có một cuộc sống tốt đẹp hơn, tìm mọi cách giúp đỡ cô, nhưng không muốn làm tổn thương tới lòng tự tôn của cô.
Thời khắc này Duy An có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cô lại không thốt lên lời, cảm giác này khiến cô không biết phải làm thế nào cho đúng. Cô đành chọn cách quay lại ôm chặt anh, nước mắt giàn giụa dụi dụi vào lòng anh, “Thầy ơi, vậy mà em lại đánh thầy. Hôm đó em bị điên thật rồi.”
Cảm xúc mãnh liệt chỉ muốn giết chết bản thân mình ngay lúc này khiến Duy An càng buồn bã hơn.
Trên thế giới này, có người tìm đủ mọi cách để làm hại cô, cũng có người vắt óc suy nghĩ giúp cô có một cuộc sống vui vẻ, không muộn phiền.
Anh đưa cô về trường.
Tám giờ, tháp chuông đồng hồ điểm rất chuẩn xác, trước cửa học viện Mĩ thuật người qua kẻ lại, những sinh viên tới muộn chạy như điên, đâm cả vào người đi đường cũng mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-ma-anh-den/2175169/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.