Mỗi ngày khi xé đi một tờ lịch, Duy An thường tự nhắc với mình một lần rằng, thời gian là phương thuốc thần kỳ nhất.
Sáng hôm đó khi ngủ dậy, cô họ đưa Duy An đi cắt kính, Duy An đeo thấy không quen, cô cúi đầu nhìn xuống đất luôn có cảm giác mặt đất lồi lõm bất thường, bác sĩ bảo những người mới đeo kính thường như vậy. Cô họ lo Duy An nhìn không rõ sẽ lại bị thương, ép Duy An ra ngoài đường đi đi lại lại một lúc cho thích ứng, cô đành nén cảm giác choáng váng, chóng mặt để kiên trì đeo kính.
Buổi trưa cô họ tới siêu thị bên cạnh mua đồ, bảo Duy An tự về nhà trước, cô vừa vào nhà thì bắt gặp chú hôm nay được nghỉ, không phải đi làm.
Trong nhà chỉ còn Duy An và chú, bình thường những lúc thế này không khí vô cùng gượng gạo, rồi thoáng cái lạnh như băng, cô cào cào mái tóc xuống che mặt, cúi đầu không nói năng gì, muốn nhanh chóng quay về phòng.
“Cháu đi đâu đấy? Cô cháu đâu?”
“Đưa cháu đi cắt kính ạ.” Duy An nghĩ cũng không thể giấu được, ngẩng đầu lên nhìn chú, sau đó giải thích tiếp: “Mắt cháu không ổn lắm, không còn rõ như trước kia. Có lẽ là sau khi đi học dùng nhiều đến mắt bị cận.” Giọng cô mỗi lúc mỗi nhỏ hơn, rõ ràng ngay chính bản thân cô cũng thấy lo sợ trước lý do mình đưa ra, từ nhỏ tới lớn thị lực của cô luôn rất tốt. Cô không dám nói tới việc giác mạc của mình bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-ma-anh-den/2175166/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.