Mạc Thiệu Khiêm mở cửa vào phòng, căn phòng thường ngày ấm áp sao hôm nay lại lạnh lẽo đến thế, mỗi một ngõ ngách, mỗi một nơi đều mang đầy hình bóng cô.
"Khiêm."
Cô vẫn thường gọi anh như vậy, giọng nói ôn nhu đầy dịu dàng.
Anh ngồi xuống giường, bất lực vò vò đầu, mái tóc thường ngày vẫn chải gọn gàng bây giờ liền trở thành một cái tổ quạ không hơn không kém.
Anh đứng dậy đi tới tủ, lấy ra một chai rượu vang và một cái ly, mở nắp chai, rót đầy một ly, anh đưa lên uống cạn một hơi, mặc dù là rượu mạnh nhưng đầu lưỡi anh lại cảm thấy nhạt nhẽo, chẳng khác gì uống nước lã.
Rồi cứ thế một ly, hai ly, rồi lại một chai, hai chai, Mạc Thiệu Khiêm uống tới quên trời quên đất.
Anh lắc lắc chất lỏng màu đỏ trong ly, ngửa đầu uống cạn, chiếc bụng rỗng bị chất đầy rượu đang biểu tình dữ dội, Mạc Thiệu Khiêm rốt cuộc cũng đã không uống nổi nữa.
Anh ngửa đầu dựa vào ghế, mở đôi mắt đầy tơ máu nhìn trần nhà. Xung quanh yên ắng lạ thường, yên ắng tới mức khiến anh phát sợ.
Nếu cô ở đây, cô sẽ ồn ào nói đủ thứ, cô sẽ ồn ào kể đủ chuyện, cô sẽ dựa vào lòng anh, đôi tay nhỏ bám lấy anh, đôi mắt nhu thuận nhìn anh, cô sẽ cười với anh, sẽ vòng tay ôm anh.
Anh cứ nghĩ sẽ mãi được như vậy, nhưng thật không ngờ lại có ngày hôm nay, anh thật không ngờ lại có một ngày cô rời khỏi vòng tay anh, còn anh thì không tìm thấy cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-la-vo-anh/1405008/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.