Giai Kỳ nhìn hai đứa trẻ trong nôi, hai tháng trôi qua, Tuấn Kiên và Tuấn Thành cũng lớn ra không ít. Không còn khuôn mặt nhăn nheo lúc mới sinh nữa, mà thay vào đó là một khuôn mặt bụ bẫm cùng đôi má phúng phính.
Tuấn Kiên có đôi mắt rất giống Mạc Thiệu Khiêm, lạnh lùng và sâu thẳm như hồ nước, Tuấn Thành lại có đôi mắt rất giống cô, trong veo và long lanh.
Tuấn Thành rất hay cười, ai cũng có thể bế được, chỉ cần chơi với nó, nó sẽ bám riết không buông. Tuấn Kiên thì ngược lại, một vẻ lạnh lùng cấm ai tới gần, cực kỳ ghét người khác (ngoại trừ Giai Kỳ và Mạc Thiệu Khiêm) bế, điểm này ai cũng cười nói rằng giống Mạc Thiệu Khiêm hồi bé.
"Chị!" Thanh Di chạy ào vào phòng, hào hứng kéo Giai Kỳ: "Anh rể đang đợi! Chị mau lên mau lên!"
Giai Kỳ buồn cười nhìn Thanh Di: "Được rồi được rồi."
Mạc Thiệu Khiêm ngồi trên sofa, chân bắt chéo, khuôn mặt lạnh lùng, cả người tỏa ra hàn khí bức người.
Anh khẽ rẽ mi mắt, chăm chú nhìn vào điện thoại.
Hai bàn tay nhỏ nhắn thình lình che lấy mắt anh, e hèm hắng giọng: "Anh đoán xem là ai."
Mạc Thiệu Khiêm khẽ nở nụ cười, đưa một tay lên nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn kia: "Giai Kỳ."
Giai Kỳ uất ức bỏ tay ra, mày liễu hơi nhíu lại: "Sao anh biết?"
Mạc Thiệu Khiêm cười cười không đáp.
"Đi thôi." anh đứng dậy, chỉnh chỉnh vạt áo. Giai Kỳ chạy lên trước nắm lấy tay anh.
Hai người vui vẻ nắm tay đi ra ngoài, ở phía sau Thanh Di liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-la-vo-anh/1405005/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.