Giai Kỳ như ăn phải kẹo, cả khoang miệng lẫn trái tim đều ngọt ngào. Đôi mắt long lanh của cô khẽ nheo lại, cười tươi: "Anh thích là tốt rồi."
Mạc Thiệu Khiêm cầm một chiếc bánh đưa lên miệng cô, cô nhẹ nhàng cắn một miếng.
Quả thực là rất ngon, mùi rất thơm nữa.
Mạc Thiệu Khiêm bỗng nhiên thở dài. Giai Kỳ chớp chớp mắt khó hiểu nhìn anh: "Sao vậy?"
Anh đưa tay xoa nhẹ đầu cô, cười cười đáp: "Muốn tạo bất ngờ cho em, lại bị em tạo bất ngờ ngược lại."
"A?" cô chớp chớp mắt.
"Đi thôi." anh cười, nắm tay cô.
Anh kéo cô lên tầng thượng, ở đó đã có sẵn một chiếc trực thăng đang chờ. Cô nhanh chóng trèo vào khoang máy bay. Hơi hồi hộp nhìn qua lớp cửa kính.
Trực thăng cất cánh, bay lên cao, càng ngày càng cách xa sân thượng.
"Woa!!" cô áp hai tay vào cửa, nhìn khung cảnh nhỏ xíu bên dưới.
Mạc Thiệu Khiêm ngồi cạnh khẽ cười, chăm chú ngắm nhìn cô.
"Chúng ta đi đâu?" cô quay đầu hỏi anh, vẻ mặt cực kì mong chờ.
Anh hơi nheo mắt cười: "Bí mật."
Cô bĩu môi, không thèm để ý tới anh nữa, trực tiếp dán mặt vào cửa sổ, nhìn xuống khung cảnh phía dưới.
Hơn một tiếng sau, Giai Kỳ thò đầu trở lại, nhìn nhìn Mạc Thiệu Khiêm.
"Em đói."
Anh khẽ cười, gọi người tới đưa đồ ăn.
Một lúc sau, chiếc bàn nhỏ của khoang máy bay đã đầy ắp đồ ăn đủ màu đủ vị.
Giai Kỳ gắp ăn ngon lành, không quên gắp cho Mạc Thiệu Khiêm.
"A đi!" cô gắp miếng thịt chiên lên, dơ trước miệng anh.
Mạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-la-vo-anh/1405002/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.