Huân Thiên Hàn theo phản xạ nhìn sang, hơi sững người một lúc.
Thanh Di dùng tốc độ như bay lao đến, thụi luôn đầu vào ngực anh, giọng nói mang đầy vẻ vui sướng: "Huân Thiên Hàn! Huân Thiên Hàn!"
Huân Thiên Hàn bỗng chớp mắt một cái, nhìn xuống cái đầu nhỏ cọ cọ trong lòng mình rồi lại nhìn Giai Kỳ và Mạc Thiệu Khiêm.
Giai Kỳ thấy thế liền cười nói, nhẹ nhàng nhắc nhở một câu: "Là Thanh Di."
Huân Thiên Hàn nghe vậy liền chấn động, tay nhanh như chớp bưng lấy mặt Thanh Di nhấc lên, cẩn thận quan sát kỹ.
"Đau!" Thanh Di nhăn nhó kêu một tiếng, đưa tay cố gắng gỡ đôi tay Huân Thiên Hàn.
"Là em phải không?" Huân Thiên Hàn nói, giọng nói hơi run run.
Thanh Di thấy vậy liền gật mạnh đầu, sau còn quả quyết nói: "Là em!"
Huân Thiên Hàn nghe vậy, bờ môi mỏng khẽ mím chặt, đôi mắt long lên từng hồi, bàn tay đưa lên chạm nhẹ vào mặt Thanh Di, ngón tay nhẹ nhàng vân vê khuôn mặt cô.
Mạc Thiệu Khiêm và Giai Kỳ nhìn nhau rồi đồng loạt quay người, không một tiếng động đi lên lầu.
Hai người Huân Thiên Hàn và Thanh Di vẫn đang mắt đối mắt, nhìn nhau đắm đuối.
Thanh Di bỗng dưng túm lấy tay Huân Thiên Hàn: "Đừng chạm."
Anh bỗng hơi nhíu mày: "Tại sao?"
Thanh Di nghe vậy tức giận: "Anh không nhìn thấy trên mặt em có vết thương à?"
"......" Huân Thiên Hàn: "Nhất thời quên mất."
Thanh Di nghe xong lách người ra khỏi vòng tay anh, kéo anh tới ghế, đưa miếng bông ra: "Mau lau cho em." giọng nói cô mềm mại ngọt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-la-vo-anh/1405000/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.