Sáng ngày hôm sau, Giai Kỳ dụi mắt lật chăn đứng dậy, hoàn toàn vứt hết chuyện buồn hôm qua ra sau đầu, hào hứng đi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt.
"ÁAAAAAA!!!"
Một tiếng thét dài vang lên, Mạc Thiệu Khiêm đang nằm trong chăn giật mình tỉnh dậy, Mạc Sùng Quang và Hà Dung Chỉ nhìn nhau rồi nhanh chóng chạy lên, Mạc Cửu Chương cũng bất chấp tuổi già, chạy đằng sau.
Mạc Thiệu Khiêm sợ hãi phi vào phòng tắm, thấy Giai Kỳ vẫn bình thường đứng trước gương mới thở phào.
Giai Kỳ quay đầu nhìn anh, mếu máo. Mạc Thiệu Khiêm đang bước tới khựng lại, mồm há ra mấy lần nhưng nói được gì.
"Tiểu Kỳ! Con làm sao vậy?" Hà Dung Chỉ chạy vào.
"Có chuyện gì mà hét to thế?" Mạc Sùng Quang chạy đằng sau.
"Thằng oắt này mau tránh ra! Để ta xem con bé bị sao nào!" Mạc Cửu Chương đẩy Mạc Thiệu Khiêm sang bên cạnh, lo lắng chạy vào.
Đến khi cả ba người nhìn rõ mới há hốc mồm, nhìn chằm chằm Giai Kỳ.
Đôi má phúng phính của cô đỏ hồng nứt nẻ, đôi mắt to tròn giờ sưng húp lên, cô ôm mặt, mếu máo nhìn mọi người, trông đáng thương vô cùng.
Hà Dung Chỉ thở dài đi tới vỗ vai cô: "Thôi nào thôi nào, để mẹ đi lấy thuốc bôi xem có hết không."
Mạc Cửu Chương vội vuốt vuốt ngực: "Làm ta sợ hết hồn."
Mạc Sùng Quang bên cạnh câm nín, không biết nên nói gì cho hợp hoàn cảnh.
Mạc Thiệu Khiêm nhanh chóng đi khỏi phòng tắm, lấy chiếc điện thoại trên đầu giường, ngón tay khớp xương lướt trên bàn phím.
"Alo?" người ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-la-vo-anh/1404996/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.