Mạc Thiệu Khiêm mặt mày sa sầm, ôm Giai Kỳ lên xe.
"Tới bệnh viện."
Nghe được chỉ thị, Kính Minh dùng hết kinh nghiệm lái xe tích lũy hơn 20 năm nay ra lái với tốc độ vừa nhanh vừa an toàn tới bệnh viện.
Trong xe, Giai Kỳ nhìn những mụn đỏ đỏ trên tay mình mà ngứa ngáy khó chịu, cô thật sự rất muốn gãi.
Thấy cô nhăn mặt nhíu mày, Mạc Thiệu Khiêm kéo tay cô qua, dùng tay mình xoa lên: "Sắp tới rồi, nhịn một chút."
Giai Kỳ gật gật đầu, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay, mặc dù không được gãi nhưng xoa xoa như vậy cũng rất dễ chịu.
"Ở đây nữa." cô được voi đòi tiên, chỉ chỉ vào mặt mình.
Anh cũng không ngần ngại gì, đưa hai tay lên xoa xoa hai má đầy mụn đỏ của cô, xoa được một lúc còn cúi xuống thơm cô một cái.
Giai Kỳ bị hành động của anh làm cho giật mình, vội đẩy anh ra: "Anh...làm như vậy nhỡ bị lây thì sao?"
Mạc Thiệu Khiêm thấy thế liền nhếch môi cười, giọng nói dịu dàng như nước: "Được, anh sẵn lòng."
Giai Kỳ vội ôm ngực nhắm mắt, sức sát thương của sắc đẹp quả nhiên là thứ cô không thể chống cự!
"Boss, đã tới nơi." Kính Minh quay đầu lại nói.
Mạc Thiệu Khiêm mở cửa xe, đỡ cô xuống rồi vòng tay qua bế cô lên.
"Em...em tự đi được mà!!" Giai Kỳ đỏ mặt níu áo anh, ở bệnh viện có rất nhiều người, lại là nơi công cộng, cô chắc chắn sẽ bị ngại chết!
Mạc Thiệu Khiêm không đáp lời cô, bước chân vẫn vững vàng như vậy, đi thẳng vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-la-vo-anh/1404982/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.