"Ba! Ba nói cái gì?" Phương Dư Khả hốt hoảng chạy vào nhà. 
"Cổ phiếu công ty đang giảm sút." Phương Bằng Khải ngồi trước máy vi tính, sắc mặt trầm trọng. 
"Sao lại như vậy?" Phương Dư Khả hốt hoảng, nhờ có công ty của bố, cô mới ngày ngày ăn sung mặc sướng, nếu công ty không còn nữa, cuộc sống cô sau này phải làm sao đây? 
Phương Bằng Khải bỏ chiếc kính xuống, day day huyệt thái dương. Như sực nhớ ra cái gì đó, ông vội vàng nói: "Tiểu Khả, chẳng phải con nói con có một cô bạn được gả vào Mạc gia sao? Mau mau. Mau đi tìm cô ta, có thể cô ta sẽ giúp chúng ta." 
"Được, con đi ngay đây ba." Phương Dư Khả nói rồi cầm túi xách chạy xuống chiếc xe mui trần màu đỏ của mình, phóng tới Mạc gia. 
"Giai Kỳ đâu?" cô vừa vào nhà đã quét mắt qua đám người hầu, lạnh giọng hỏi. 
"Phương tiểu thư, thiếu phu nhân đang ngủ, cô có lời gì muốn nói chúng tôi sẽ chuyển lại." 
"Tôi muốn gặp cô ấy." 
"Không được, thiếu gia có dặn không ai được phép phá giấc ngủ của thiếu phu nhân." 
"Cô...!" đang định nói gì đó thì tầm mắt Phương Dư Khả chuyển về phía cầu thang. 
Mạc Thiệu Khiêm mặc bộ đồ ở nhà màu xám, đám tóc đen rối có trật tự, hai tay nhét túi quần, khuôn mặt lạnh lùng. 
"Anh xem, đám người hầu nhà anh thật không có phép tắc." Phương Dư Khả nũng nịu nói. 
"Tôi cho phép họ không có phép tắc." anh ngồi xuống ghế sofa, tiện tay lấy tờ báo trên bàn lên đọc. 
"Em có thể gặp Giai Kỳ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-la-vo-anh/1404950/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.