Sáng hôm sau ở trước nhà họ Doãn, Hoằng Tháo dáng vẻ vô cùng tức tối, anh ta mặc nguyên bộ đồ đen còn có ký hiệu của Bắc Lộ Thành, cầm điếu thuốc hút một hơi. 
Mẹ Doãn Thư lúc này vô cùng hốt hoảng, bà ta không có ý định cho Doãn Đạt biết chuyện này, thậm chí cả nhà chỉ có Doãn Thư biết, bà ta cũng không hiểu sao lại thiếu nợ nhiều đến vậy. 
“ Bà có định trả không? đã lâu như vậy rồi ” Hoằng Tháo ánh mắt sắc bén nhìn bà ta, dáng vẻ âm u khó tả. 
“ Trả tôi sẽ trả, các người cho tôi ba ngày nữa ” Bà ta khổ sở cầu xin. 
Nhưng lệnh Hạ Bắc Sâm đưa xuống không thể không làm, bà ta trả hay không, không quan trọng, mà bây giờ chính là bắt bà ta để đánh tâm lý Doãn Đạt trước. 
Nếu không ta biết bà ta thiếu nợ Bắc Lộ Thành nhiều như vậy chắc chắn sẽ tức điên lên, thông tin này mà làm tư liệu cho cánh nhà báo nữa thì tuyệt vời. 
Hoằng Tháo day day thái dương “ Mang bà ta đi, báo cho chồng bà ta mang 300 triệu đến chuộc trong vòng hôm nay nếu không mạng bà ta khó giữ ”. 
“ Đừng tôi xin các người mà đừng nói với ông ấy ” Bà ta quỳ xuống cầu xin Hoằng Tháo. 
Nhưng anh ta không quan tâm trực tiếp cho người mang bà ta đi, cho dù bà ta dẫy dụa cũng không giúp ít được gì, vì Doãn Gia của bà ta thiếu quá nhiều nợ, nợ tiền, nợ máu, nợ mạng người. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-la-duy-nhat-nen-nhat-dinh-phai-la-em/2681992/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.