Cơm tối được Chu Nhĩ Tình chuẩn bị tươm tất, thức ăn cũng rất ngon, nhưng chỉ mỗi một mình Vỹ Hân thoải mái ăn uống.
Kiều Mặc Nhiên ở kẻ giữa đương nhiên khó xử, còn Nhĩ Tình chỉ biếng im lặng chờ đợi, chờ tới khi nhận được câu hỏi:
"Chu tiểu thư sẽ không thấy khó chịu khi tôi ở lại đây một vài hôm chứ?"
"Ờ... Không, bởi vì tôi tin tưởng anh Mặc Nhiên nên sẽ không có chuyện ghen tuông." Chu Nhĩ Tình cố tỏ ra tự nhiên nhất khi trả lời.
Ấy thế mà lúc đó Vỹ Hân cũng đang xoáy sâu vào cặp mắt của đối phương, như thể muốn biết xem người này nói thật hay dối và rồi cô lại khẽ cười.
"Tôi cũng sẽ chẳng làm gì để khiến cô phát ghen, nên đừng lo."
Từ đó, bầu không khí trong bàn ăn cứ ảm đạm cho tới tận khi Chu Nhĩ Tình chuẩn bị ra về. Lúc này, chỉ có hai người thì Kiều Mặc Nhiên mới bày tỏ sự áy náy.
"Xin lỗi vì đã tự nhận em là bạn gái anh trước mặt Vỹ Hân."
"Không sao, vì em có chị Lam Anh kể về mối quan hệ trước đó của hai người và em thật muốn biết tại sao anh cứ phải trốn tránh cô ấy, nhìn ánh mắt của anh khi nhìn người con gái đó vẫn đong đầy tình cảm, thế sao không chịu mở lòng?"
Nhắc đến chuyện này thì Kiều Mặc Nhiên lại trầm tư, nét mặt khổ tâm hiện ra ngay trong tầm mắt đối phương.
"Em cũng biết bệnh tình của anh mà, giờ thì thấy ổn định chứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-la-dinh-menh/3738048/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.