Một phút tình cờ gặp lại người cũ, thế mà lại khiến Chiêu Đình Vỹ Hân cả đêm khó ngủ.
Hai năm qua, chính cô cũng không nhớ rõ bản thân vượt qua trầm cảm bằng cách nào, nhưng bóng hình của người đàn ông đó thì chưa bao giờ nguôi ngoai. Cũng không biết là yêu hay hận, nhưng cái cô nhận thức rõ nhất chính là nỗi day dứt, ấm ức vì những gì anh nói trước khi chia tay.
Anh chê cô trẻ con, tính tình tiểu thư. Nghĩ kỹ lại mới thấy cũng phải, nhờ vậy mà cô mới là một Vỹ Hân mạnh mẽ, cá tính như hiện tại. Đối với cô bây giờ, tất cả chỉ là quá khứ, cái quá khứ thật tệ và không muốn nhắc tới một chút nào.
Ở Chiêu gia, cô vẫn là một nàng công chúa của ba mẹ và anh trai.
"Tiểu thư, trà giải rượu mà thiếu gia dặn tôi chuẩn bị cho cô." Vỹ Hân vừa ngồi vào bàn ăn, thì dì quản gia đã mang tới tách trà nóng thơm lừng.
"Anh ấy chu đáo thật, nhưng mà con không thích vị gừng, nó cay lắm."
"Cay cũng không bằng rượu, uống đi cho không bị đau đầu."
Cắt ngang ý định từ chối ly trà của Vỹ Hân là lời phán quyết của anh trai Vỹ Kỳ, khiến cô phải bĩu môi trước, rồi câm nín mà uống.
"Anh hai, tối qua em gặp Kiều Mặc Nhiên."
Im ắng được chút thì ông bà Chiêu xuống tới, vô tình lại nghe được câu nói của Vỹ Hân, tuy cô thốt ra với trạng thái rất bình thường, nhưng ai nghe xong cũng nhíu mày.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-la-dinh-menh/3738033/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.