Mạc Lâm đau đớn, nằm co người trên vũng máu của chính mình: " Hự –ức, A! "
Một đám côn đồ, chân tay toàn những vết sẹo, khuôn mặt bặm trợn, trên tay cả bọn đều cầm vũ khí, tên đứng gần anh nhất hung hăng lên tiếng: " Gan mày cũng to lắm! Lại dám đâm sau lưng lão đại bọn tao, hôm nay mày chết chắc rồi! "
Tiếng của những thanh côn va đập lên da thịt liên hồi, trong một gian nhà nhỏ hẻo lánh, màn đêm bao trùm không gian tĩnh mịch, như đang run sợ trước cơn thịnh nộ của tử thần, đám đàn em của hắn không ngừng hạ côn, Mạc Lâm bị đánh đến mơ hồ, máu chảy rất nhiều. Nhậm Thần vẫn ung dung chân gác chữ ngũ, tận hưởng khung cảnh ngay trước mắt. Hắn lạnh như tờ, tâm lại càng băng hóa, người ở trước mắt hắn, nếu không phải năm lần bảy lượt để ý đến cảm xúc của Mạc Vũ, hắn đã dứt khoát kết liễu.
Hắn thờ ơ nghịch điện thoại trên tay, đến khi Mạc Lâm kiệt sức đến độ không thể rên la, Nhậm Thần khi này mới lên tiếng: " Được rồi. "
Mặc dù bị đánh đến mức kiệt sức, Mạc Lâm vẫn ôm ấp tia hy vọng được biết thông tin về em trai mình, anh cố hết sức nói lớn: " MẠC VŨ Ở ĐÂU? SUỐT HƠN MỘT THÁNG QUA ANH ĐÃ LÀM GÌ EM ẤY RỒI HẢ? Ức."
Tên đàn em nhìn thấy có kẻ dám lớn tiếng với đại ca, liền thẳng chân đá vào bụng Mạc Lâm khiến anh đau đớn, sau đó lớn tiếng chửi rủa: " Mẹ nó, thằng khứa này! "
Mà Nhậm Thần lại ngó lơ tình huống vừa rồi, hắn lạnh giọng: " Cậu nói xem? Tôi còn có thể làm gì với con nợ của mình chứ? "
Mạc Lâm nóng lòng: " Anh! "
Nhậm Thần đảo ánh mắt lên người Mạc Lâm, vẻ khinh thường hiện ngay trên gương mặt hắn: " Mạc Lâm à Mạc Lâm, nếu như đã muốn chơi lớn, ngay từ đầu cậu phải nói trước với tôi chứ? Lãng phí mất một tháng của tôi. Nếu đã vậy, cậu nghĩ sao về đứa em trai đó của cậu, từ con nợ trở thành con mồi đây? "
Mạc Lâm hoảng loạn, anh cố sức vùng vẫy khỏi đám người trước mặt: " A–anh định làm gì Mạc Vũ? THA CHO EM ẤY ĐI! "
Nhậm Thần trông thấy bộ dạng thảm thương đó, cũng chẳng chút để tâm, hắn ngã người ra ghế, môi khẽ cong: " Nhậm Thần tôi không có nhiều tâm tư như vậy, tính tình cũng chẳng lương thiện gì, chỉ thích có qua có lại. Nếu cậu đã đi trước một bước, vậy thì bước tiếp theo, nên đến lượt tôi rồi nhỉ? Ha ha ha! "
Một tên đàn em lên tiếng: " Lão đại, để em xử nó cho anh! "
Thấy Nhậm Thần không có ý ngăn cản, bọn đàn em liền ra tay ngày càng nặng hơn, Mạc Lâm chỉ biết khổ sở co người, sức lực cạn kiệt: " Ức, A! "
Từ nãy đến giờ, toàn bộ quá trình trút giận của Nhậm Thần,Thụy Kha đứng kế bên đều đã chứng kiến toàn bộ. Thấy Nhậm Thần không có ý để Mạc Lâm sống sót, Thụy Kha khi này mới nhíu mày lên tiếng: " Nhậm Thần, đến đây được rồi. Dừng lại đi."
Mà Nhậm Thần khi này, cũng bực tức lớn giọng: " Thụy Kha! Đừng nghĩ bản thân có thể che mắt được tôi, những chuyện đó tôi đều rõ. Cho nên hôm nay chính là để cảnh cáo cậu, còn có Mạc Lâm, đừng cố tìm cách tiếp cận người của tôi. "
Ánh mắt hắn như ngọn giáo chứa đầy tia lửa, mỗi lời nói đều như ghim sâu cả ngàn lớp, đè chặt cơ thể của người nghe. Một lời đe dọa có sức nặng tuyệt đối! Thụy Kha biết Nhậm Thần vốn có thể lập tức lấy mạng của Mạc Lâm, nhưng hắn đã không làm thế. Vì mạng sống của người này, chính là đặc ân cuối cùng hắn dành cho người bạn tri kỉ của mình.
…
Thụy Kha nhíu mày, tập trung cao độ: " Yên đi, miệng vết thương lại rách bây giờ, nhịn đau một chút, sẽ xong ngay thôi. "
Sau khi vác một thân đầy máu của Mạc Lâm từ tay Nhậm Thần trở về, Thụy Kha đã tự tay sơ cứu vết thương cho anh.
Mà Mạc Lâm khi này lại không hiểu, người ở trước mặt mình khi này là vì cái gì, lại ân cần như vậy?
Thụy Kha nhướng mày, nhưng mắt vẫn không rời khỏi vết thương trên người anh: " Nhìn người đẹp đừng nên nhìn lâu, hôm nay lại ngoan ngoãn như vậy, là bị đánh cho tỉnh người rồi? "
Mạc Lâm nhìn Thụy Kha, vẫn không nhịn được mà hỏi: " Sao anh lại cứu tôi nhiều lần như vậy? Anh cần gì ở tôi à? "
Thụy Kha khẽ cười, giọng nói trong trẻo, ngọt ngào vốn có pha lẫn chút giễu cợt, hỏi ngược lại anh: " Ha, thẳng thắn như vậy! Cậu không biết câu hỏi vừa rồi rất tế nhị à? "
Mạc Lâm thẳng thắn: " Còn không phải vì muốn lên giường với tôi à? Thụy Tổng, anh vì tôi mà trở mặt với anh ta, quả thật khiến tôi mở mang tầm mắt."
Mạc Lâm đủ thẳng thắn, Thụy Kha cũng chẳng kém cạnh, nhìn thẳng vào mắt Mạc Lâm mà nói: " Vì tâm tôi duyệt cậu, câu trả lời này cậu chấp nhận không? "
Mạc Lâm bị tấn công bất ngờ, như xịt keo tại chỗ. Đây là tình huống gì vậy?
Thụy Kha lại cúi xuống xử lý vết thương, miệng thì vẫn tiếp tục nói: " Đừng cho rằng ai tiếp cận cậu cũng vì lợi dụng cậu, cậu phải tự tìm hiểu xem trước cậu, tôi có từng tiếp cận ai hay chưa đã. Tiểu Mạc! Đừng quá đa nghi, đa nghi là con dao hai lưỡi. "
Mạc Lâm hỏi trống không: " Tại sao? "
Thụy Kha ngước nhìn anh, tỏ vẻ khó hiểu: " Hửm? "
Mạc Lâm khi này ánh mắt chứa đầy sự uất ức, đôi mắt đỏ hoe và bất lực: " Tại sao tôi đến cả việc bảo vệ em trai mình cũng bị phản đối? Anh ta là một gả xấu xa, Mạc Vũ đơn thuần như vậy, thằng bé sao có thể—"
Thụy Kha phì cười, nói: " Haha! Gả xấu xa đó lại chọn giữ mạng cho cậu đấy Mạc Lâm, yên tâm đi, em trai cậu không vấn đề gì đâu. Hiện tại mỹ nam bé nhỏ đó ở cạnh Nhậm Thần, trái lại an toàn hơn đấy. "
Mạc Lâm ngây ngốc: " Gì cơ? "
…----------------…
1 tháng sau…
Quãng thời gian cực hạn giữa hai người bọn họ, thế mà đã kéo dài một tháng trời, chuỗi hoạt động vẫn lập đi lập lại mỗi ngày. Thời gian để cậu gặp được hắn không nhiều, trong một ngày chỉ có thể gặp được một lần vào lúc tối muộn, phần lớn thời gian hắn đều luôn ở công ty, vẫn cứ làm việc mà một vị chủ tịch cần làm, vẫn ra ngoài hòa vào những cuộc vui đủ mùi vị khác nhau. Hắn có cuộc sống riêng của hắn, còn Mạc Vũ chẳng biết từ khi nào đã xem hắn là một phần của cuộc sống. Nhậm Thần sinh ra đã là người của công chúng, tâm tư hắn không đặt lên người của bất kì ai, một khắc đó đối với cậu mãnh liệt đến thế, cũng chỉ là một vết tích nhỏ bé trong đoạn kí ức không muốn nhắc đến của hắn. Hơn nữa, kể từ đêm hôm đó, ở một góc nhìn nào đó, có vẻ như cậu đã có thể tự do đi lại mọi nơi, hắn cũng chẳng bận tâm đến. Mạc Vũ bắt đầu nhận việc làm thêm, bắt đầu ra khỏi dinh thự nhiều hơn, nhưng tuyệt nhiên vẫn giữ lấy lời hứa giữa bản thân và hắn, rằng cậu không được đến gặp anh trai của mình. Mạc Vũ nhận được một công việc bản thân rất thích, hằng ngày sẽ đi giao hoa vòng quanh thành phố, người chủ rất tốt, lương thưởng cũng rất ổn, cậu cứ thế mỗi ngày đều đúng giờ rời khỏi dinh thự, và rồi đúng giờ lại quay về.
…
Tòa nhà cao tầng, tập đoàn đông đúc nhân viên, kẻ qua người lại, tiếng to tiếng nhỏ, cuồn xoay công việc. Nhậm Thần chán nản nếm lấy một ngụm cafe đen đắng ngắt, bàn làm việc từ lúc nào đã tràn ngập giấy tờ, là thông tin liên quan và hình ảnh hằng ngày của Mạc Vũ.
Lý Di thành thạo thao tác thông báo hằng ngày, hiện tại vẫn đang dõng dạc nói: " Một tháng qua, Mạc Vũ chỉ lập đi lập lại những hoạt động thường ngày không có gì khác biệt, sau khi xong việc tại dinh thự, khoảng 11 giờ trưa sẽ rời đi và đến tiệm hoa cách đó một trạm xe, cho đến 21 giờ sẽ quay về dinh thự, cậu ta khoảng thời gian này vẫn giữ đúng luật đã ký, không đến gặp Mạc Lâm. "
Lý Di nghiêm túc nói hết toàn bộ thông tin đã thu thập được, đều không dám bỏ sót bất cứ chi tiết nào, thân là trợ lý lâu năm sát cánh cùng hắn, Lý Di lẽ nào không phát giác ra ngụ ý của người trước mặt, chỉ là tấm băng này nhiệt độ quá thấp, hiện muốn ủ ấm cũng phải cần nhiều thời gian hơn bình thường. Sở dĩ thời gian này hắn không thường xuyên chạm mặt cậu, chính bởi vì cảm thấy bản thân trước kia và bây giờ thay đổi quá bất thường, hắn không chấp nhận được bản thân mình.
Nhậm Thần suy tư được một lúc, lại bất giác hỏi Lý Di: " A Lý, cậu nói xem vì sao trên đời này, lại phải cứ có loại cảm giác chết tiệt này nhỉ? "
Lý Di nghe xong câu hỏi, chính thức khờ người: " Dạ? Ý của Sếp, là cảm giác gì ạ? "
Hắn bỗng dưng không nói nữa, như thể đang mơ hồ hình dung rõ hơn về thứ cảm giác mà bản thân vừa đề cập đến, như để hiểu rõ hơn lý do cho tất cả mọi chuyện, nhưng rồi hắn lại chỉ biết thở dài.
Nhậm Thần nói: " Chính là, biết rõ bản thân dư sức giữ vật trong tay, nhưng lại chẳng biết vì sao phải giữ nó lại, cũng chẳng biết vì sao lại khó chịu khi vật đó từng chút từng chút một nới lỏng khoảng cách, muốn rời khỏi tay mình. "
Lý Di chính thức đóng băng, không phải anh không hiểu những gì Nhậm Thần nói, mà chính là cảm thấy cái chết gần kề rồi, anh đã biết quá nhiều bí mật của hung thần trước mặt mình.
Nhậm Thần giây sau liền khôi phục lại tâm trạng, hắn lạnh giọng đe dọa cậu trợ lý tim thòng: " Ngậm miệng lại, những gì cậu vừa nghe được, nếu hé ra nửa chữ tôi lập tức ném cậu xuống biển. "
Lý Di đổ hết mồ hôi hột: " A, vâng! Tôi tuyệt đối không hé nửa lời, ha ha. "
Trên đời này, ngoài những kẻ có tâm hồn mơ mộng ra, thì chẳng một ai đủ tỉnh táo để nhận ra, bản thân đang bị vướng vào một chữ ’ tình ’ cả. Người càng thành công thì lại càng khó lãnh ngộ được, chính là loại cảm giác chết tiệt mà hắn vẫn luôn muốn biết nguyên nhân, chính là những hành động mất kiểm soát mà hắn vẫn chẳng biết lí do, chính là mỗi khi chạm tới ánh mắt như chứa đầy sao trời của cậu, trong lòng hắn lại như có bão vũ, tất cả những dấu hiệu kia, nực cười lại chỉ có những kẻ yếu mềm mới sớm nhận ra được, rồi lại đem lòng gói hết bao tâm tư, hóa thành kim nhọn tự đâm vào thân mình.
Đã rất lâu rồi, cậu trợ lý nhỏ này mới được chiêm ngưỡng vẻ mặt hết sức đa dạng này của sếp. Quả thật, mấy năm vang danh không bằng một khắc ngớ ngẩn, tâm tư của mình bản thân không thể rõ, kẻ ngồi ngoài trái ngang lại tỏ tường. Giữa lúc tâm tư đang rối loạn, hắn chẳng biết phải đối xử với cậu thế nào mới phải, thì tiếng chuông điện thoại đã thành công phá tan bầu không khí căng thẳng này.
Nhậm Thần lên tiếng: " Wak? "
Đầu dây bên kia liền phát ra âm thanh của một người, người này chất giọng tuy có phần hổ báo, lại có chút tinh nghịch, nhưng vẫn có thể nhận ra người này còn khá trẻ, Wak trả lời: " Đại ca, bọn chúng hành động rồi! "
Khuôn mặt vẫn lạnh tanh, Nhậm Thần chỉ có chút bĩu môi, hắn đáp: " Ha, cũng đến lúc rồi nhỉ? "
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]