Trước khi tiếp tục câu chuyện về những gì sắp xảy ra trong ngày giỗ bà Cúc, chúng ta hãy lùi ngược thời gian mười năm, cùng “ngắm nhìn” Mai Bình An lúc vẫn còn tuổi teen, để hiểu hơn một chút về những điều đã tạo nên cô nàng kế toán hai lăm tuổi của ngày hôm nay.
……
Tại một trường THCS trong thành phố.
An lủi thủi một mình trực nhật sau khi cô bạn cùng bàn xin về sớm có việc. Hiện giờ đã là đầu lớp tám nhưng tình bạn giữa An và bạn bè cùng lớp vẫn chẳng mấy cải thiện so với hồi mới vào cấp hai. Hàng ngày con bé chỉ biết đi học, trưa về ăn cơm rồi chiều lại đạp xe đi tập guitar, khiêu vũ hoặc Kendo, tối thì phải làm bài tập. Nó đâu có thời gian dạo phố, ăn vặt cùng các bạn nên mối quan hệ với xung quanh tương đối nhạt nhoà. An làm lớp phó học tập, chức danh được định nghĩa là “giúp đỡ bạn bè trong học tập”. Tất nhiên, “giúp đỡ” ở đây là đưa bạn mượn vở bài tập hay nhắc bài trong giờ kiểm tra. Thế nhưng kể cả đã rất nhiệt tình với mọi người, An vẫn thuộc thành phần khó hoà nhập, có thể do tính tình quá hiền lành và kiệm lời. May mắn là con bé cũng chẳng mấy quan tâm. Có một kiểu người hoàn toàn có thể sống vui vẻ một mình và An thuộc nhóm này.
Chỉ là, không phải lúc nào cho đi điều tốt cũng sẽ nhận về điều tốt.
- Mày lại bắt nhỏ An trực nhật một mình hả? Làm biếng vừa thôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-la-binh-an/2700943/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.