Dự án với SaTech bắt đầu đi vào ổn định, cũng là lúc An phải chuẩn bị cho điều cô không thực sự muốn: cuộc họp báo. Mọi giấy tờ thủ tục đã xong, chỉ còn xem ngày tốt để ấn định lịch trình, không trì hoãn thêm được nữa.
Hai tuần trước buổi họp báo, An theo Quân về nhà, kể hết mọi chuyện với ông Tường bà Trâm. Việc này do cô chủ động đề nghị bởi cảm thấy nếu để hai ông bà biết tin qua truyền thông thì rất thiếu tôn trọng. Tất nhiên bố mẹ Quân bất ngờ nhưng điều đó không thay đổi cảm tình họ dành cho cô từ trước. Ông Tường sau này nói riêng với vợ là xuất thân của An như vậy hợp lý hơn vì nét trí thức, có giáo dục ở cô phải được dạy dỗ, uốn nắn rất kỹ từ bé. Ở thời điểm cô còn nhỏ, xã hội còn khó khăn, ai nấy lo chạy ăn từng bữa, thường phải xuất thân từ nhà có điều kiện mới được quan tâm, đầu tư đến thế. Trong trường hợp của An, hẳn bà Cúc đã phải cố gắng rất nhiều.
- Bác có một ý tưởng… - Trong bữa ăn, ông Tường bỗng nói. - Khang mới báo với bác là cuối tuần này sẽ về nhà mấy hôm, vậy bác mời cả nhà cháu qua chơi có được không?
- Bố, con sợ là…
- Dạ được bác. - An ngắt lời Quân. - Con sẽ thưa với ba, lúc đó Bích cũng về rồi.
Thực lòng An không thích thú gì, nội tưởng tượng cảnh ông Công bà Yến mang dáng vẻ những bậc phụ huynh mẫu mực để gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-la-binh-an/2700891/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.