Quân và An ngồi im lặng đối diện nhau dù trong lòng mỗi người đều chất chứa quá nhiều điều muốn nói với đối phương. Ánh mắt cả hai khiến tất cả mọi người xung quanh phần nào ngượng ngùng vì sự có mặt bất đắc dĩ của mình.
Trong đoạn ghi âm, tất nhiên Quân không hề hé lộ chi tiết lý do hắn đã biết trước chuyện bị bắt tới ba năm nhưng An đủ thông minh để đoán ra. Đây là điều Nhật từng cảnh báo từ trước. Sau hơn hai năm ở Niger, cuối cùng An đã thấm thía lằn ranh của đúng - sai mỏng manh đến mức nào. Cô hiểu, chẳng có ai thực sự là “hung thủ” ở đây, hoặc nói cách khác, hung thủ cũng chính là nạn nhân và ngược lại.
- Giờ em đã rõ hết mọi chuyện, em định thế nào? - Quân lên tiếng, phá vỡ sự im lặng ngột ngạt.
- Em chưa biết… - Cô thành thật đáp.
- Anh đã cố hết sức nhưng vẫn không thể quyết định thay em nên giờ anh chỉ khuyên em đừng làm gì cảm tính, em phải đặt bản thân lên trên hết, suy nghĩ thật kỹ cho tương lai rồi hẵng quyết định.
- Dạ.
……
An ra về, lòng nặng trĩu. Việc sáng tỏ hiểu lầm không giúp giải quyết bất cứ vấn đề gì. Quân đã làm tất cả mọi thứ chỉ để bảo vệ cô trong khi cô bất lực không thể giúp gì cho hắn lúc này.
Giữa cơn tuyệt vọng, An thậm chí còn nhờ đến ông Công, điều cô chưa bao giờ tưởng tượng nổi.
- Ba xin lỗi con gái… -
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-la-binh-an/2700864/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.