Thấm thoát một tháng đã trôi qua. Mọi người trở về thành phố, tạm biệt biển tình thơ mộng. Nó lao vào nhà, nhanh như tên lửa.
-Nhớ ba mẹ quá! Nhớ nhà quá đi!- Nó ôm chầm ba mẹ nó
-Chỉ giỏi nịnh-Mẹ nó đánh yêu nó
-Ba mẹ có con gái dẻo miệng thì quên mất con trai rồi.- Nam giọng oán trách
-Chỉ có anh chị là quên hai người già chúng tôi thôi-Ba nó lên tiếng
-Hai đứa nghĩ ngơi đi. Chiều chúng ta dùng cơm ở nhà hàng-Mẹ nó cười dịu hiền
-Sao hôm nay mẹ hào phóng vậy ta?-Nó nghi hoặc
-Dùng cơm cùng bạn của ba mẹ-Ba nó
-Ba mẹ dùng cơm với bạn tại sao lại cho bọn con đi cùng?- Nam khó hiểu hỏi
-Tiện thể xem mắt con bé Hân luôn-Mẹ nó xoa đầu nó
-Xem mắt-Nó và Nam bất ngờ đồng thanh
Ba mẹ nó chỉ nhẹ nhàng gật đầu
-Con chỉ mới 17 tuổi thôi. Không được đâu ba mẹ, còn công việc của con nữa. Không được tuyệt đối không được-Nó khóc không ra nước mắt
-Con cũng không đồng ý-Nam bên vực nó
-Con không có quyền phản đối cả con nữa Nam. Chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra-Ba nó đi lên phòng
-Nhất định chiều nay con phải đi-Mẹ nó cũng đi theo ba nó
-Nam làm sau đây? Em không thể lấy chồng và càng không thể làm vợ người mà em không yêu-Nó uất ức, ôm Nam khóc nức nỡ.
-Lên phòng nghĩ đi-Một khi ba mẹ nó đã quyết thì không ai ngăn được, Nam cũng không ngoại lệ. Nó ngoan ngoãn đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-do-la-em-2/2209684/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.