Hắn cũng đã khoẻ lại, hôm nay là ngày mà hắn xuất viện, vừa xuất viện là hắn đã ra sân bay để chuẩn bị cho chuyến lưu diễn. Những ngày sau đó, bọn nó lại tiếp tục chăm chỉ luyện tập nhưng mỗi người lại mang một nổi niềm riêng. Diệp Vi lúc nào cũng luyên thuyên những câu đại loại như là "Anh Đăng Dương bây giờ đang làm gì? Đã ăn uống gì chưa?"
Lan Anh tuy cũng rất nhớ Nam nhưng cô nàng chẳng buồn mở miệng, mỗi khi tập xong thì cứ ngồi thẩn thờ.
Còn riêng nó thì, lại thấy buồn buồn khi không có hắn. Nó nhớ những lúc nó và hắn cải nhau, nhớ cái dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo nhưng tận sâu trong cái vỏ bọc ấy là sự dịu dàng, ấm áp của hắn. Nó rõ ràng là nhớ đến hắn nhưng nó luôn biện minh là do nhớ Nam. Nó có tình cảm với hắn thật rồi nhưng lại không thừa nhận. Những ngày không có bọn hắn, bọn nó như bị lấy đi mất một phần của cuộc sống rất tẻ nhạt.
Ở chỗ hắn cũng chẳng khác gì mấy. Chỉ có mỗi Nam là không có cái cảm giác nhớ mong còn Đăng Dương lúc nào cũng nghĩ đến Diệp Vi, anh nhớ cái cô gái có vẻ ngoài nhỏ nhắn, ít nói ấy
Còn hắn thì lại mong chuyến lưu diễn này mau kết thúc để trở về gặp nó, cùng nó đấu võ mồm. Mỗi khi Nam nghe điện thoại của nó, hắn lại viện cớ ngồi gần Nam chỉ để nghe giọng của nó. Hôm nay cũng vậy.
-Nam đi diễn về chưa-Nó gọi điện cho anh nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-do-la-em-2/2209666/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.