Giả Dung thân là án thủ huyện thi, đương nhiên sẽ bị người nhắc tới.
Tuy nói Giả Dung đã rời khỏi Trữ quốc phủ một năm, nhưng dù sao cũng ở lại trong phủ hơn mười năm, người hầu cũ đều biết hắn, còn nhớ rõ hắn.
Nhưng ấn tượng về Giả Dung trong lòng bọn hắn đều là trước kia. Bùn lầy không thể đỡ lên tường, bị Giả Trân đủ loại ghét bỏ, còn không sánh bằng Giả Tường.
Đột nhiên nghe tin Giả Dung trở thành án thủ, người hầu đều nghẹn họng trân trối, vội vàng chạy về Trữ quốc phủ đem tin tức báo cho Giả Tường.
Lúc ấy Giả Tường đang nằm trong lòng nha hoàn uống rượu, nghe được tin tức Giả Dung trở thành án thủ, ngạc nhiên sững sờ không cầm được chén rượu trong tay.
Chén rượu rơi vỡ làm hắn giật mình hoàn hồn, thanh âm hắn chói tai gầm rú:
- Làm sao có thể? Tuyệt đối không thể nào!
- Với cái đầu như đồ con lừa của Giả Dung, không cách nào thi được công danh!
Giả Tường vừa sợ vừa giận, trong lòng càng nhiều là đố kỵ cùng khó chịu.
Hắn không muốn tin tưởng Giả Dung có kỹ năng này, lại càng nhiều là nghĩ vì sao người có vinh hạnh đặc biệt này không phải là mình.
Giả Tường càng nghĩ càng không cam lòng, khuôn mặt hắn vặn vẹo biến dạng, trong mắt ghen tỵ thiêu đốt lên ngọn lửa.
Nha hoàn hầu hạ trong phòng phi thường quen thuộc biểu tình giờ phút này của Giả Tường, bởi vì chính đám nha hoàn cũng ghen tỵ tranh đoạt chủ nhân sủng ái, ghen tỵ nhau đến mức mặt mày vặn vẹo như thế.
Đám nha hoàn câm như hến, cụp đầu giả bộ ngây ngốc không dám nhúc nhích.
Gã sai vặt bên người Giả Tường cười phụ họa:
- Kính lão gia đều nói hắn là a Đấu đỡ không dậy nổi, tiểu nhân cũng nghĩ vị trí án thủ của hắn cũng không nhờ vào thực lực mà lấy được. Có lẽ là do làm càn, hoặc là hối lộ giám khảo, dùng loại thủ đoạn trộm đạo hèn hạ cướp tới.
- Đúng! Hắn nhất định là dựa vào thế lực Trầm gia cùng Tống gia thu mua quan chủ khảo. Ta còn nói Giả Dung làm gì có bổn sự thi khoa cử, thì ra là thế a.
Giả Tường thì thào tự nói, chợt tán thưởng liếc mắt nhìn gã sai vặt, nói:
- Thưởng ngân mười lượng, một hồi ngươi tự đi phòng thu chi lĩnh thưởng.
Chỉ là một huyện thi nho nhỏ Giả Dung còn có thể dựa vào lực lượng Trầm Tống hai nhà thu mua, nhưng đợi tới thi hương, thi hội, thủ đoạn như vậy cũng sẽ không thuận lợi.
Hừ! Hắn chờ xem Giả Dung lần lượt thi rớt bị chê cười!
Lúc này tâm tình Giả Tường mới dễ chịu một ít, nhưng so sánh mà nói vẫn thật nóng nảy.
Đuổi đi người hầu tới báo tin, Giả Tường cũng không còn tâm tình vui đùa ầm ĩ với thiếp thất.
Nghĩ nghĩ, thấy mình đã lâu không ra phủ, vì thế hắn liền kêu gọi gã sai vặt cùng đi ra ngoài.
Xuyên qua phố xá náo nhiệt, cảm thụ không khí lửa nóng, cảm xúc buồn bực trong lòng hắn cũng giảm bớt. Nửa đường nghe người ta nói có Giang Nam danh giác đến trong kinh, tâm tình không sai đi rạp hát nghe diễn.
Vào bên trong, hắn chiếm được vị trí có tầm nhìn không sai, nhưng xung quanh chỗ ngồi của hắn cũng có một đám công tử ca từng có mâu thuẫn với hắn.
Phong thủy luân lưu chuyển.
Lúc trước Trữ quốc phủ thế lớn, đối phương thường bị Giả Tường hạ mặt mũi. Hiện tại Trữ quốc phủ xuống dốc, ngược lại đến lượt Giả Tường không đòi được chỗ tốt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]