Ánh mắt Tống lão tiên sinh liên tục chuyển động giữa Trầm Nhược Hư cùng Giả Dung, khẽ hừ, cũng không vạch trần.
Chỉ cần a Hư được bình an sống đến già, cần gì quản hắn thích nam hay nữ, cùng ai cùng một chỗ.
Tống lão tiên sinh đi tới gần Giả Dung, kề tai nói nhỏ:
- Chỗ của ngươi còn có tác phẩm của Bạch Thạch tiên sinh cùng Bi Hồng tiên sinh hay không, lão phu muốn mượn về thưởng thức vài ngày, xong rồi trả lại ngươi.
Thời gian trước một đám lão hữu đi vào phòng sách của hắn, thấy hai bức họa mà Giả Dung tặng cho hắn, vô cùng yêu thích, thiếu chút nữa cướp đoạt đi rồi.
Về sau hắn đành phải để một đám lão hữu mang tranh về nhà xem. Đương nhiên chỉ là cho mượn thưởng thức, cuối cùng vẫn sẽ trở lại trong tay của mình.
Nhưng giai đoạn này chính hắn lại không có gì để xem.
- Mặt khác ngươi có biết địa chỉ của mấy vị tiên sinh ở lại hay không. Ta nghĩ đi bái phỏng bọn họ, trao đổi tâm đắc tranh chữ.
Tống lão tiên sinh lại bổ sung một câu.
Giả Dung đáp:
- Tranh chữ còn vài tấm, nhưng mấy vị tiên sinh đã qua đời nhiều năm, tâm nguyện bái phỏng trao đổi của ngài chỉ sợ không thể thực hiện.
Ánh mắt Tống lão tiên sinh chợt ảm đạm, nhỏ giọng nói với Giả Dung:
- Ngươi lặng lẽ đem tranh cho ta mượn, ngàn vạn lần đừng để cho người khác biết.
Đám gia súc trong nhà hắn nếu biết, không chừng sẽ cướp khỏi tay hắn.
Nhìn bộ dáng của lão tiên sinh thật cẩn thận, Giả Dung cảm thấy buồn cười.
- Được, ta lặng lẽ đưa cho ngài.
Nghe vậy Tống lão tiên sinh không nhịn được nhếch môi.
Một bên Tống đại nhân chú ý tới tình huống bên này, gom lại hỏi:
Tống lão tiên sinh lập tức nghiêm mặt, trừng mắt liếc hắn, nói:
- Không có nói thầm cái gì! Ta chỉ dặn dò Dung ca nhi thường cùng a Hư đến nhà chơi.
- Thật là như thế?
Tống đại nhân nửa tin nửa ngờ.
Tống lão tiên sinh nhìn Giả Dung mở trừng hai mắt, Giả Dung nín cười gật đầu, lúc này Tống đại nhân mới tin.
Mắt thấy mặt trời sắp xuống núi, đoàn người Tống lão tiên sinh đưa ra ý muốn rời đi.
Tiễn bọn họ đi ra quốc tử giám, Bách Linh ẩn thân biến về bộ dáng của mình, quay lại bên cạnh Giả Dung.
Về tới trong phòng, Giả Dung ngồi xuống ghế ngẩng mặt cho Trầm Nhược Hư giúp hắn lau mồ hôi.
Giả Dung chống cằm nhìn hắn, chợt nắm lấy cằm của hắn quay về phía mình, mở miệng hỏi:
- Ông cố của huynh có phải biết quan hệ giữa chúng ta hay không?
Trầm Nhược Hư có chút kinh ngạc với sự mẫn tuệ của Giả Dung, không chút do dự gật đầu khẳng định suy đoán của hắn:
- Lần trước mang theo đệ đi tới nhà cậu, lão nhân gia vừa liếc mắt một cái liền nhìn ra.
- Hắn lại không phản đối?
Giả Dung cảm thấy có chút kinh ngạc.
Trầm Nhược Hư nắm lấy bàn tay Giả Dung, cúi đầu hôn lên tay hắn, lôi kéo hắn ngồi lên đùi của mình:
- Thái độ làm người của lão nhân gia xưa nay khai sáng, chỉ cần vãn bối như chúng ta luôn vui vẻ bình an, hắn lười nhúng tay vào quyết định của chúng ta.
Giả Dung khẽ cười, ôm cổ Trầm Nhược Hư, há mồm cắn nhẹ cằm của hắn:
- Ta thích ông cố của huynh.
Trầm Nhược Hư thuận thế hôn lên môi hắn, buông ra nói:
- Ta cũng rất thích lão nhân gia.
Giả Dung chỉ vào môi mình cười khanh khách nói:
- Hôm nay tâm tình của ta tốt lắm, chấp thuận cho huynh hôn thêm một lần.
Trầm Nhược Hư cúi đầu cười, đôi môi vuốt lên khuôn mặt đỏ hồng của Giả Dung, một tay ôm hông của hắn, một tay lôi kéo thắt lưng hắn, thanh âm trầm thấp hỏi:
- Tại hạ có thể cần nhiều hơn một chút hay không.
- Không được!
Giả Dung lắc đầu, vỗ lên bàn tay của hắn:
- Dù sao ta cắt một chén máu lớn, thân thể vẫn còn rất suy yếu.
Vừa rồi món nợ bắt hắn uống thuốc bổ còn chưa tính toán rành mạch đâu.
Trầm Nhược Hư lắc lắc tay:
- Đây là khí lực của người đang bị suy yếu đó sao?
Giả Dung không để ý hắn, nhìn qua ba quỷ đang định đi ra ngoài:
- Bách Linh, di động đâu, lấy tới cho ta nhìn xem Trầm hầu gia bị đánh như thế nào.
Trầm Nhược Hư thở dài một tiếng, đứng dậy sửa sang lại quần áo hỗn độn của Giả Dung, buộc lại đai lưng cho hắn. Bách Linh xoay người thấy hai người cũng không có ý tứ tiếp tục thân mật, lập tức thả internet cho mọi người thưởng thức.
Bên kia, giữa trưa, sai dịch áp giải Ngụy thị đi tới hình bộ.
Bởi vì ba nhà Tống, Trầm, Ngụy không người nhúng tay muốn cứu ra Ngụy thị, đi tới nha môn vụ án Ngụy thị lập tức khai thẩm.
Ngụy thị cảm thấy con trai Trầm Tuấn cùng nhà mẹ đẻ sẽ không mặc kệ nàng ngồi tù, cho là mình còn có thể cứu, chết không nhận tội. Mắt thấy trời đã tối, còn chưa thẩm ra kết quả, dứt khoát đem ả nhốt vào trong nữ lao, ngày mai tra tấn thẩm lại.
Thật xảo, lao ngục giam giữ Ngụy thị cũng là chỗ giam giữ Vương thị.
Càng trùng hợp chính là Tần Khả Khanh cũng bị nhốt chung một chỗ với bọn họ.
Bởi vì Vinh quốc phủ cùng Trầm gia cũng không có bao nhiêu lui tới, Ngụy thị cũng không quá quen thuộc với Vương thị, nhưng từng cùng tham gia yến hội của n
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]