Chương trước
Chương sau
Hắn còn hiểu biết giá trị phối phương nhiều hơn bất luận kẻ nào.

Giả Dung than thở nói:

- Ngươi rõ ràng tình huống của ta, người không có đồng nào, không nhà để về, không bán lại có thể thế nào.

Trong lúc ở chung, Giả Dung vẫn vô cùng thản nhiên, đều khiến cho Trầm Nhược Hư xem nhẹ chuyện bất hạnh của hắn. Lúc này nghe được lời nói như vậy, trái tim chợt nhéo lên.

Chờ vẻ khác thường trong nội tâm biến mất, Trầm Nhược Hư mới nói:

- Phối phương rất quý trọng, một mình ta cũng không đào đâu ra được số tiền như thế. Nếu ngươi chịu tin ta, ngày mai ta mang phối phương cùng hàng mẫu về nhà cấp vài người nhìn một chút.

- Ta tất nhiên là tin tưởng nhân phẩm của ngươi.

Giả Dung không hề nghĩ ngợi gật đầu, đôi mắt ba quang liễm diễm, chân thành tha thiết nhìn Trầm Nhược Hư:

- Hiện giờ ta không dám tin ai, chỉ nguyện tin tưởng một mình ngươi.

Nghe xong lời nói cuối cùng giống như tâm tình của Giả Dung, trái tim Trầm Nhược Hư chậm một nhịp, vô hình trung lại bị liêu một chút, rối loạn tiếng lòng.

Trầm Nhược Hư không được tự nhiên "ân" một tiếng, cúi đầu tránh né ánh mắt Giả Dung, dùng khăn lau nước trên tay, xoay người rút vài tờ giấy bao vây kỹ khối xà phòng.

Sau đó tiếp tục cẩn thận gấp lại phối phương, lấy ra hộp gấm đem phối phương cùng hàng mẫu cùng nhau cất vào, giấu ở đầu giường, chờ ngày mai mang về đi tìm hai bị bá nương.

Buổi tối.

Trận mưa to hôm nay cũng ngừng lại lúc trời đêm buông xuống.

Côn trùng liền nhảy ra tắm rửa ánh trăng.

Tiếng côn trùng kêu vang, trong phòng của hai người ánh nến sáng ngời, Trầm Nhược Hư còn chưa làm xong bài tập, Giả Dung lại nằm trên giường thông qua màn hình học tập.

Trong Vinh quốc phủ.

Tâm tình Vương phu nhân thật khó chịu, bởi vì Giả Chính lại chạy tới phòng của Triệu di nương, bỏ lại một mình bà ta trông phòng.

Ném vụn mấy cái chén, tâm tình vẫn không chuyển biến tốt đẹp, Vương phu nhân liền hạ lệnh cho nha hoàn Thải Hà lấy giấy bút cùng kinh phật mang ra sao chép.

Nhưng kinh phật cũng không làm cho nội tâm luống cuống của bà ta yên tĩnh trở lại, Vương phu nhân sao chép vài tờ liền ném bút lông.

Bà ta không thể không dùng vật khác đổi lực chú ý.

Vì thế sau đó mục tiêu cừu hận Giả Dung, lại nổi lên trong lòng Vương phu nhân.

Gần đây bên ngoài truyền ồn ào, Giả Tường nhất thời chưa thể đi quốc tử giám chen chúc Giả Dung bị đuổi học ra ngoài, Vương phu nhân cân nhắc xem dùng biện pháp nào khác cho hắn thêm đòn nghiêm trọng.

Nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu bà ta hiện lên một người. Một người trong suốt trong Vinh quốc phủ, con dâu của bà ta – Lý Hoàn.

Cha của Lý Hoàn – Lý Thủ Trung là tế tửu của quốc tử giám, xem như một trong những người nắm quyền quốc tử giám. Nếu có cái cớ thích hợp, hắn muốn đuổi Giả Dung cũng dễ như trở bàn tay.

Con người của Lý Thủ Trung bảo thủ, điển hình là một hủ nho.

Giả Chính vốn cũng là người cổ hủ cứng nhắc, coi trọng tín điều, chú trọng thanh danh, Lý Thủ Trung chỉ có hơn chứ không kém, thờ nữ tử không tài chính là đức, không cho phép con gái Lý Hoàn đọc sách. Sau khi Lý Hoàn mất chồng, còn khiến cho nàng biến thành tiết phụ, mang tới thanh danh tốt cho chính hắn.

Lý Thủ Trung bình sinh trọng danh tiết nhất, chuyện của Giả Trân cùng Tần Khả Khanh sau khi bị bạo phát đi ra ngoài, bởi vì hắn có quan hệ thông gia với Giả gia, vì vậy bị liên lụy, danh dự bị hao tổn không ít.

Bởi vì điểm ấy, Vương phu nhân có thể khẳng định Lý Thủ Trung đối với việc Giả Dung đem chuyện xấu bộc lộ ra cho thiên hạ hay biết nhất định là không có hảo cảm gì với hắn.

Nếu như bà ta kêu Lý Hoàn gởi thư cho Lý Thủ Trung, gọi hắn nghĩ cách đuổi đi Giả Dung, hắn tất nhiên sẽ vui vẻ đồng ý.

Nghĩ vậy, bà ta không khỏi nhếch môi, lộ ra vẻ tươi cười.

Dưới ánh nến chớp lóe, làm nổi bật lên vẻ tươi cười của Vương phu nhân càng thêm âm trầm, khiến kẻ khác phát lạnh.

Thải Hà nhìn thấy nụ cười này của bà ta, chợt rùng mình. Đầu của nàng càng cúi thấp hơn, nhìn chằm chằm mặt đất không dám thở mạnh.

Trên bàn thờ khuôn mặt bồ tát từ bi, trong đầu Vương phu nhân lại hiện lên đủ loại ý niệm âm u trong đầu.

Đồng hồ tây dương vang lên thanh âm, Thải Hà vẫn không nhúc nhích, không rên một tiếng. Thải Vân thấy thế nhíu mày tiến lên nhẹ giọng nhắc nhở:

- Thái thái, canh giờ không còn sớm, nên nghỉ ngơi.

Gió đêm thổi qua, lá cây sàn sạt rung động, bóng cây lay động trên vách tường, kinh phật bị gió thổi lật qua lật lại.

Vương phu nhân thản nhiên nói:

- Đốt hương đi!

Giả Chính không ở cùng phòng với bà ta, bà ta thường có thói quen thắp hương cho bồ tát xong mới lên giường.

Động tác của Thải Vân thuần thục lấy ra ba nén nhang, mượn ánh nến châm, trình cho Vương phu nhân.

Vương phu nhân cầm nhang hướng bồ tát lạy vài cái, liền muốn cắm vào trong hương lô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.