Người này cũng quá đáng giận, mấy ngày nay hắn nhận thức phảng phất là một giả Giả Dung.
Dưới chân giường, Bách Linh cùng Du Chuẩn như hai cái nấm lớn ngồi cạnh, nhắm chặt mắt, bịt chặt tai, không ngừng mặc niệm nói: Nhìn không thấy, nghe không được, nhìn không thấy, nghe không được..
Mẹ nha, tác phong vị chủ nhân này của bọn họ cũng quá lớn mật, nghĩ hai người bọn họ là chết sao?
Ách.. bọn họ tựa hồ thật là đã chết rồi.
Ngồi nửa canh giờ mặc niệm thanh tâm chú ngữ, vẻ khô nóng trong thân thể Trầm Nhược Hư cuối cùng giảm xuống. Một lần nữa nằm lại trên giường, rốt cục hắn cũng không ngủ lại được. Cứ như vậy mở to mắt, nhìn không trung ngoài cửa sổ dần dần sáng lên.
Trầm Nhược Hư đứng dậy rửa mặt chải đầu, động tĩnh sột soạt đánh thức Giả Dung, hắn khẽ thở một tiêgns, ánh mắt còn chưa mở thân thể mềm nhũn cũng đã bò lên.
Hắn ngáp dài một cái, nâng tay lau nước mắt, than thở nói:
- Hôm nay ngươi thức dậy thật sớm.
Động tác của Trầm Nhược Hư chợt ngừng lại, hắn xoay người sâu kín nhìn Giả Dung, không nói được một lời.
Đôi mắt phủ hơi nước, có vẻ dày mông lung. Giả Dung trừng mắt ngưng mày nghi hoặc hỏi:
- Ngươi làm sao vậy? Vì sao dùng ánh mắt này nhìn ta?
Trầm Nhược Hư dùng ánh mắt lên án Giả Dung: Ngươi cư nhiên còn không biết xấu hổ hỏi vì cái gì?
Nhìn nhìn Trầm Nhược Hư, trong đầu Giả Dung bỗng nhiên hiện lên từng đoạn ngắn trí nhớ đêm qua, nhớ lại một loạt tao thao tác mà nhân cách khác của mình làm ra, thân thể hắn chợt cứng ngắc.
Hai người nhìn nhau.
Hai đóa quỷ nấm dưới chân giường cũng yên lặng nhìn hai người.
Cuối cùng là Giả Dung đuối lý, dẫn đầu bại trận.
Hắn đặt nắm tay lên môi khẽ ho khan một tiếng, nhìn Trầm Nhược Hư, đúng lý hợp tình lật lên nợ cũ:
- Ngươi còn trách đêm qua ta không chịu giúp ngươi sao? Đó là bởi vì ngươi lúc trước lên ta không nói, còn giả ngủ không giúp ta rửa sạch thân thể. Cho nên, chúng ta huề nhau.
Trầm Nhược Hư:
- !
Lại không phản bác được.
Giả Dung hoàn toàn không có da mặt, thấy Trầm Nhược Hư vẫn nhìn mình không nói lời nào, buột miệng nói ra:
- Nếu không thì lần tới ngươi có nhu cầu, ta giúp ngươi giải quyết là được.
Trầm Nhược Hư yên lặng xoay người, lặng lẽ đấm nhẹ vào chỗ trái tim đột nhiên nhảy lên kinh hoàng:
- Không cần.
Giả - không biết xấu hổ - Dung khoát tay, chẳng hề để ý nói:
- Ngươi không cần khách khí với ta, dù sao ta nhớ được thiếu ngươi một lần.
- Ta đi trước.
Trầm Nhược Hư không tiếp tục nói "không cần", chỉ vội vàng bỏ lại một câu, lập tức sưu một chút chạy ra cửa, có cảm giác như là chạy trối chết.
Nhìn theo Trầm Nhược Hư chạy không thấy tăm hơi, Giả Dung sờ cằm nở nụ cười.
Tiểu sói con ngây thơ, đáng yêu.
Hắn xoay người ngồi lên ghế, cửa phòng chậm rãi tự mình đóng lại. Bách Linh vội vàng bay ra, cầm lược chải tóc cho Giả Dung.
Bên kia Vương Tử Đằng nhìn thấy các quan viên liên hợp buộc tội Giả Trân, tan triều liền chạy tới Vinh quốc phủ báo tin.
Theo sau cả nhà nóng lòng lấy ra cổ họa hối lộ Dương đại nhân, nhưng không ngờ sau đó lại phát sinh nhà kho Trữ quốc phủ bị lấy sạch, làm Giả Trân tức giận mà ngất xỉu.
Hai phủ đệ còn chưa kịp thở ra một hơi, ngày kế trong hồ nước Trữ quốc phủ nổ mạnh cùng kinh sư động đất nối gót mà tới.
Còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần từ trong tai nạn, theo sát là hoàng đế lại trực tiếp hạ chỉ định tội Giả Trân.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]