Chương trước
Chương sau
Nhưng sau khi đối phương thanh tỉnh đã không còn nhớ được bộ dáng của Du Chuẩn, hơn nữa Du Chuẩn là quỷ loại cao cấp, chỉ cần không chủ động hiện hình trước mặt người khác, người ta cho dù lật ngược cả thiên hạ cũng không tìm được hắn.

Cho nên vô luận là người mua hoặc là người Giả gia hao phí bao nhiêu nhân lực vật lực đuổi theo điều tra, đều khó có khả năng tra được tin tức hữu dụng gì.

Ngay cả ảnh tử của Du Chuẩn cũng không tìm được, phiền toái càng sẽ không tìm được trên người Giả Dung.

Kế hoạch hoàn mỹ!

Giả Dung mỉm cười, lật xem số lớn ngân phiếu sau khi bán xong gia sản của Giả Trân, lấy ra một bộ phận, phân phó Du Chuẩn biến hóa một diện mạo khác đi mua mấy cửa hàng mặt tiền ngay bên trong kinh thành.

Xét thấy mấy cửa hàng mua được không thích hợp với hàng hóa mà Giả Dung sắp sửa bán ra, hơn nữa cũng có chút cũ kỹ, hơn nữa vách tường lại lộ gạch trụi lủi bên ngoài, lấy ánh sáng cũng không đủ, trong nhà hôn ám.
Giả Dung dứt khoát từ bên vị diện của Giang Kiền Khôn đổi tới đủ loại tài liệu trang hoàng tinh mỹ, hơn nữa định chế một ít dụng cụ thanh lịch tinh xảo, tiến hành cải tạo hàng loạt mặt tiền cửa hàng mới mua.

Xem điệu bộ của hắn tựa hồ là muốn trang hoàng thật xa hoa, đoạt ánh mắt người. Làm cho người ta lần đầu tiên nhìn thấy liền không tự chủ được bước vào, tiêu phí rỗng ví tiền mới có thể đi ra.

Vương Tử Đằng nhận được cổ họa của Giả Chính, lập tức đi tìm Dương đại nhân, sau lưng ngầm liên hệ.

Trả giá một bộ họa tác của Cố Trường Khang, Vương, Giả hai nhà thành công thu mua Dương đại nhân, khiến cho hắn đồng ý đem kết quả điều tra định thành Giả Dung vu oan hãm hại, chuyện cha chồng Giả Trân cấu kết tư tình với con dâu Tần Khả Khanh chỉ là giả dối hư ảo.
Bởi vì song phương bí mật trao đổi dàn xếp xong hết thảy, cho nên khi Dương đại nhân mang nhân thủ đến Trữ quốc phủ đòi điều tra, chỉ là làm bộ dáng, đi qua sân khấu mà thôi.

Hắn ở lại trong Trữ quốc phủ nửa canh giờ, cũng chưa từng gặng hỏi qua chuyện Giả Trân cấu kết tư thông với Tần Khả Khanh dù chỉ một câu, chỉ ngồi trong sảnh đường cười cười nói nói với Giả Trân.

Cảm giác thời gian cũng được rồi, Dương đại nhân cam đoan với Giả Trân:

- Giả huynh thỉnh thoải mái, buông lỏng tinh thần, bổn quan đã xác nhận chuyện gian da^ʍ cha chồng con dâu chỉ là do Giả Dung bịa đặt. Kết quả này bổn quan chắc chắn chi tiết thưa bẩm thánh thượng, sẽ đem Giả Dung phán tội khi quân võng thượng, ngỗ ngược bất hiếu, cho hắn gieo gió thì gặt bão.

Giả Trân lập tức lộ vẻ cảm động chắp tay nói:
- Đa tạ Dương đại nhân! Nếu không phải đại nhân anh minh, tại hạ không chừng phải bị ngậm oan giày vò.

Bởi vì tổn thất bạc triệu gia tài, từ lúc tỉnh lại hắn luôn miễn cưỡng cười vui. Mà nay chuyện phiền lòng được giải quyết, vẻ cười của hắn cũng mang theo ý mừng thật tình.

Dương đại nhân được nịnh nọt trong lòng hết sức cao hứng. Hàn huyên thêm vài câu hắn đứng dậy cáo từ.

- Như vậy bổn quan trở về hướng thánh thượng phục mệnh.

Giả Trân vội vã đứng lên cung kính nói:

- Tại hạ tiễn đại nhân đoạn đường.

Dương đại nhân tùy ý cho Giả Trân tiễn mình đi ra ngoài.

Bọn hắn đi qua cửa khách sảnh, còn phải đi qua một hồ nước. Đang đi trên cầu, gió thổi tới, đài sen phập phồng, tình cảnh này làm người vui vẻ thoải mái.

Dương đại nhân không tự chủ được dừng chân nói:

- Hoa sen của Trữ quốc phủ nở thật đẹp! Duyên dáng yêu kiều, tươi mát thanh nhã, quả nhiên là đẹp không sao tả xiết.

- Tiếp qua nửa tháng mới là thời gian đẹp nhất.

Giả Trân đề nghị:

- Chờ đợi xử trí xong nghiệt tử kia, tại hạ liền gởi tặng bái thϊếp mời đại nhân qua thưởng hoa, mong lúc đó đại nhân đừng từ chối.

Dương đại nhân cất tiếng cười to, muốn trả lời Giả Trân..

Nhưng hắn vừa bật cười, một tiếng nổ mạnh đột ngột vang lên.

Oanh!

Tiếng nổ kinh thiên, tạc đứt lời nói của Dương đại nhân, cũng tạc choáng váng người trên cầu cửu khúc.

Hoa sen thi cốt vô tồn, đá vụn, bọt nước, mảnh nhỏ bay tung đầy trời, tạp đầy đầu những người trên cầu.

Dương đại nhân bị dọa mộng, còn chưa kịp ngậm miệng thì một đoàn nước bùn vừa lúc bay vào trong mồm của hắn.

Trên cầu không một ai may mắn thoát khỏi khó khăn.

Dương đại nhân ngã ngồi dưới đất, toàn thân dính đầy nước bùn đen thui, bốc lên mùi hôi thối. Ngoài ra thái dương còn có máu loãng chảy xuống, bị đá vụn làm bị thương.

Giả Trân càng thêm thê thảm, đầu rơi máu chảy, một khối đá vụn lớn như quả dưa hấu nện lên l*иg ngực của hắn, cũng không biết có tổn thương gì hay không.

Tình huống những người khác cũng như Dương đại nhân, nhưng không tới nỗi xui xẻo như Giả Trân.

Một gã sai vặt tâm tính trực tiếp tan vỡ, khóc ròng nói:

- Trời phạt! Trời phạt lại tới nữa!

- Ông trời nhất định nghe được lão gia cùng Dương đại nhân nói chuyện, đã biết bọn hắn cấu kết muốn hại Dung đại gia, cho nên lại một lần nữa tức giận!

Gã sai vặt vừa rồi cũng ở trong đại sảnh hầu hạ nước trà, nên nghe được toàn bộ âm mưu của Giả Trân cùng Dương đại nhân.

Bên tai Dương đại nhân quanh quẩn lời đồn Trữ quốc phủ bị trời phạt, trong đầu có sợi dây thần kinh bị chặt đứt, quá kinh sợ, vừa sốt ruột rầm một tiếng nuốt chừng đống nước bùn trong miệng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.