Không biết là do thời tiết chuyển ấm hay nguyên nhân nào khác, mười năm nay quy mô thú triều càng lúc càng nhỏ, đến hai năm gần đây, thú triều đã gần như biến mất, chẳng qua dực long thú vẫn bảo lưu thói quen dời tộc quy mô lớn. Dực long thú vô cùng hung tàn, sau khi không còn thú triều quy mô lớn, chúng bắt đầu càng thêm kịch liệt tấn công bộ lạc, men đường có rất nhiều bộ lạc bị chúng hãm hại. Dực long thú là một loại xưng hô thống nhất, trên thực tế dực long có rất nhiều chủng loại, có vài loại ăn thịt, cũng có loại ăn tạp và ăn chay, nơi chúng đi qua như châu chấu giày xéo, bất luận là bộ lạc gieo trồng hay bộ lạc chăn nuôi đều khổ không thể tả. Có vài dực long thú còn tập kích người, bắt con nít làm thức ăn. Mà dực long thú lại khác với dã thú bình thường, chúng biết bay, tốc độ còn không chậm, vùn vụt một đàn lớn, chúng căn bản không sợ chiến sĩ thú nhân, bộ lạc hơi nhỏ yếu căn bản không dám trực tiếp đối đầu với dực long thú, họ sẽ chọn trước khi thú triều dực long thú tới, sớm tìm nơi trốn đi. Những bộ lạc nhỏ yếu này, thường thì quy mô cũng không lớn, trốn vào rừng hoặc sơn động, khoảng mười ngày nửa tháng, cũng có thể chịu qua thú triều. Nhưng gia súc còn coi như dễ di chuyển, thực vật sinh trưởng trong đất như khoai trắng cũng không dễ bị hại, chỉ là những thực vật lương thực như gạo kê, lúa thóc, guli lại trở thành đối tượng hãm hại trọng điểm của dực long ăn chay và ăn tạp. Dực long thú hãm hại những lương thực này, tựa như châu chấu giày xéo, không soèn soẹt sạch thì không nỡ đi. Hơn nữa dực long thuộc tính quần cư, khi chúng chọn đặt chân ở một nơi nào, dực long khác sẽ càng tụ càng nhiều, cuối cùng mang tới tai họa hủy diệt cho bộ lạc. Khi mùa thú triều dực long đi ngang bộ lạc Trường Hà, cũng là lúc lúa thóc, guli chín tới, lúc đợt dực long thú triều đầu tiên tới, bộ lạc không phòng bị đủ, rất nhiều ruộng thóc và ruộng lúa mì bị hãm hại. Cũng may khi đó, bộ lạc còn chưa thực thi tư hữu hóa đất đai, mọi người trồng nhiều nhất vẫn là khoai trắng, tổn thất được khống chế trong phạm vi có thể thừa nhận. Chẳng qua, dực hổ Bạch cũng không để những dực long thú này chiếm được tiện nghi, cung tiễn được thêm vào mũi tên bằng sắt, uy lực tăng lên không chỉ một chút, lại bôi vu độc đặc chế của Vu Nặc, những con dực long thú ỷ ‘cánh’ hành hung toàn bộ gặp phải khắc tinh, tử thương vô số, xoàn xoạt rơi từ trên trời xuống. Năm đó, lương thực và gia súc của bộ lạc tuy đều bị hãm hại trình độ khác nhau, nhưng dực long thú bị bắn chết cũng nhiều, dực hổ Bạch đồng dạng lợi dụng ưu thế phi hành, trực tiếp bay lên đầu thú triều dực long thú vung vu độc cho chúng. Vu Nặc dùng dược liệu vu dược và một vài độc trùng, phối ra vu độc hiệu quả mạnh có thể thông qua thoáng chống hít thở đã hôn mê ngay, mà loại vu độc này trừ dẫn đến hôn mê, không có tác dụng phụ khác, hiệu quả độc sẽ khiến huyết dịch của kẻ trúng độc tuần hoàn chậm dần rồi biến mất. Đối với người bình thường mà nói, trúng phải loại vu độc này, ngủ một giấc thì không sao, sẽ không tạo nên thương tổn gì. Nhưng đối với các dực long thú bay trên trời cao mà nói, loại vu độc này quả thật quá đáng sợ, ngã gãy cánh gãy vuốt đã coi là may mắn, có vài con vận khí tệ còn đập đầu vào tảng đá, trực tiếp ngã vỡ đầu. Đáng tiếc là, dược liệu cần trong loại vu độc này có vài cái khá hiếm, vu độc chế ra có hạn, chỉ đủ để tấn công dực long ăn thịt hung tàn nhất trong dực long. Loại dực long này tính tấn công mạnh nhất kích cỡ thường khá lớn, khống chế chúng, dực long khác sẽ sợ hãi, sau đó chọn chạy trốn. Cung tên và vu độc cả hai cùng tới, bộ lạc Trường Hà thành công đuổi được thú triều dực long thú, cho dù tổn thất một chút lương thực thức ăn và gia súc, nhưng trên thực tế bộ lạc Trường Hà không chỉ không tổn thất ngược lại còn kiếm được một mớ__ dực long thú đã chết còn sống to hay nhỏ tóm được cả mấy chục ngàn con, làm thành thịt long sấy để dành mùa đông ăn, mỹ vị vô cùng. Trong số dực long thú này, còn có không ít con còn sống, chỉ là bị thương. Ngô tiểu Nặc quen được một vài kẻ tới từ vị diện ma pháp trong khu giao dịch hệ thống, y đặc biệt tìm người nghe ngóng qua, rốt cuộc có kỵ sĩ rồng tồn tại không. Chỉ có một ma pháp sư nhìn có vẻ vô cùng cường đại rất kiêu ngạo biểu thị, kỵ sĩ rồng là một nghề nghiệp chỉ có kẻ dã man mới chọn, bất luận là mấy con rồng lớn gan đó hay kỵ sĩ đều bẩn thỉu buồn nôn muốn chết, hoàn toàn chẳng cường đại cao quý như ma pháp sư. Bỏ qua cái nhìn phiến diện của ma pháp sư, kỵ sĩ rồng trên lý luận quả thật có thể tồn tại. Thế là mấy con dực long thú ‘tù binh’ này có thể nói là xui xẻo lớn, còn chưa tìm được cơ hội chuồn đi, đã bị một ngày đánh ba bận, còn không cho chúng ăn no, cuộc sống quả thật không cách nào qua! Lại nhìn con long thú con mập đen thui thủi kia, nó dựa vào cái gì có thể gặm dê sừng nướng thơm phức, nó dựa vào cái gì có thể ăn mứt trái cây ngửi có vẻ rất ngon rất ngọt? Dựa vào cái gì? Đương nhiên là vì Kala vừa ngoan vừa nghe lời rồi! Ăn vụng mứt trái cây uống trộm rượu trái cây bị đánh gì đó, mới không nói cho các người nghe! ︿( ̄︶ ̄)︿ Có Kala được nuôi béo mập khoe khoang trước mặt chúng, các long thú so với gia súc bình thường có trí thông minh cao hơn không ít, rất nhanh đã ý thức được có lẽ chúng cũng có cơ hội sống cuộc sống ăn uống không lo không bị đánh như con long thú con mập kia. Chẳng qua các long thú cũng rất buồn bực, con long thú con mập kia rốt cuộc là chủng loài gì, tại sao một cục nho nhỏ như vậy lại khiến chúng cảm thấy sợ hãi và thần phục từ bản năng chứ? Con tiểu long thú này hình như còn rất thân cận với các thú hai chân, mấy con thú hai chân đánh chúng không những không đánh nó, còn sẽ cho nó ăn thức ăn có vẻ rất ngon, thần sắc xem ra còn vô cùng cung kính. Chúng cũng rất muốn ăn (﹃). Cũng không biết ‘giáo dục gậy gộc’ của các chiến sĩ đã có tác dụng, hay các long thú quá ngưỡng mộ cuộc sống hạnh phúc của Kala mập, hoặc vì nguyên nhân khác, những long thú vốn vô cùng nóng nảy thế nhưng lại dần trở nên thuần phục. Sau đó trải qua ma sát gần đến sáu năm, sau khi Bạch có một đội thiết kỵ binh đáng sợ, lại có một đội quân đoàn dực long trăm người càng thêm đáng sợ. Long thú trời sinh cường đại cao ngạo, khó thể thuần phục, càng khỏi nói còn muốn cùng người sóng vai tác chiến. Trải qua ma sát kéo dài, cũng chỉ có lát đát hai ba trăm người có thể trở thành kỵ sĩ rồng đạt chuẩn, chính thức trở thành một thành viên của quân đoàn. Nhưng, tuy hiện tại chỉ có hơn hai trăm người đạt chuẩn, vẫn có lượng lớn kẻ chưa hoàn thành khảo hạch đang liều mạng nỗ lực. Đợi đến hôm nay sau mười năm, quân đoàn dực long thú khiến người nghe khiếp đảm này đã có hơn sáu trăm kỵ sĩ rồng. Đây là quân đoàn do dực long cỡ lớn ăn tạp, ăn thịt và thú nhân được tỉ mỉ lựa chọn tạo nên, trực thuộc Bạch. Khi rảnh, Bạch sẽ để họ vận chuyển các loại hàng hóa ra ngoài bộ lạc giao dịch. Lúc chiến… cho đến trước mắt vẫn chưa có bộ lạc nào chính diện đấu với quân đoàn dực long này, nhưng từ sau khi bộ lạc Trường Hà có quân đoàn dực long, thì không còn bị thú triều dực long hãm hại qua, ngược lại, mỗi năm quân đoàn dực long này còn bắt về lượng lớn dực long từ thú triều. Bộ lạc Mục Nguyên cuối cùng nguyện ý vô điều kiện phụ thuộc bộ lạc Trường Hà, trở thành tiểu trấn Mục Nguyên, Mục Sư mặc kệ ý kiến phản đối khư khư cố chấp cư nhiên có tác dụng rất lớn, trong quân đoàn dực long này cũng có công. Thú triều dực long không dám đi hãm hại bộ lạc Trường Hà, bộ lạc Mục Nguyên không phải liền thành trọng điểm chịu hại sao? Sau khi bộ lạc Mục Nguyên trở thành tiểu trấn Mục Nguyên, hai năm nay không còn bị dực long thú hãm hại, tuy lương thực trồng ra mỗi năm cần nộp một phần cho bộ lạc Trường Hà, nhưng đối với tuyệt đại đa số cư dân bình thường, họ trước kia cần nạp lên bộ lạc càng nhiều thức ăn và gia súc, cuộc sống hiện tại ngược lại còn dễ chịu hơn. Hơn nữa họ cũng sử dụng pháp luật của bộ lạc Trường Hà, tuy hơi bó buộc một chút, nhưng phân tranh và áp bức giảm đi rồi, đối với quần thể yếu thế đặc biệt là đối với các nô lệ mà nói, quả thật chính là tin tốt thật lớn. Đối với các gia đình có con đến tuổi đi học mà nói, lúc này gia nhập bộ lạc Trường Hà cũng là chuyện vô cùng tốt. Tuy hiện tại cho dù các đứa trẻ của cư dân bộ lạc Trường Hà đi học cũng cần nộp một phần học phí, phí sinh hoạt, phí ký túc xá, nhưng ba loại phí này cộng lại, đều không nhiều bằng một khoản học phí của học sinh ngoài bộ lạc. Chỉ riêng khoản học chữ, sau khi vào bộ lạc Trường Hà, một đứa bé một năm học có thể tiết kiệm ít nhất 300 tệ. 300 tệ, có thể mua mấy nô lệ khỏe mạnh, mấy nô lệ này khai khẩn đất hoang, chăn nuôi gia súc có thể kiếm bao nhiêu tiền giao dịch? Thời gian mười năm, sức mua của tiền tệ đã phát sinh một vài biến hóa, nhưng bất kể biến hóa ra sao, tiền tệ của bộ lạc Trường Hà vẫn rất đáng giá, 300 tệ đối với bất cứ gia đình nào mà nói đều không phải là một món tiền nhỏ. Đây mới là lợi ích thực tế có thể thấy của vàng thật bạc trắng. Sau khi gia nhập bộ lạc Trường Hà hai năm, bộ lạc Mục Nguyên trước đó đình trệ không tiến, cũng trong thời gian rất ngắn đột phá mãnh tiến. Mục Sư vô điều kiện quy thuộc bộ lạc Trường Hà, tự nhiên cũng cần lấy ra một chút thành ý, đường giao dịch lục địa bộ lạc Mục Nguyên nắm giữ trước kia toàn bộ giao ra hết, do bộ lạc Trường Hà thống nhất an bài phân phối. Tuy Bạch an bài một vài thương đội thương đoàn men theo mấy con đường này đi giao dịch, nhưng lại chưa từng đi trộn lẫn giao dịch trước của Mục Nguyên, mà đi tới nơi xa hơn để khai thác đối tượng giao dịch mới. Như thế, đại vu Mục Nguyên vốn cực kỳ bài xích chuyện quy thuộc bộ lạc Trường Hà cũng triệt để không moi ra được khuyết điểm nào nữa. Lúc trước đại vu Mục Nguyên rất bài xích quy thuộc bộ lạc Trường Hà, nhưng sau khi chân chính quy thuộc, mới phát hiện, kỳ thật cuộc sống cũng không có biến hóa gì đặc biệt lớn so với lúc trước, chỉ cần không đụng đến luật pháp của bộ lạc Trường Hà, ông vẫn là một trong những người có quyền ngôn ngữ nhất trong tiểu trấn Mục Nguyên. Lúc trước khi ông xử lý một vài người của bộ lạc, còn có người âm thầm nói ông bất công, sau khi chậm rãi tiếp xúc học tập pháp luật Trường Hà, đại vu Mục Nguyên cảm thấy những pháp luật này đặc ra quá diệu, về sau ông liền chiếu theo đó để trừng phạt người làm sai, xem ai còn gì để nói? Sau khi bộ lạc Mục Nguyên trở thành tiểu trấn Mục Nguyên, đại vu Mục Nguyên vẫn giữ chức đại vu, đúng, hiện tại ‘đại vu’ đã trở thành một chức danh giống như trưởng trấn, bộ lạc Trường Hà sẽ trả công cho họ theo tháng. Chức năng không có gì quá khác biệt với lúc trước, vẫn có thể hiệp trợ trưởng trấn quản lý tiểu trấn, nhưng trọng tâm vẫn có di dời nhất định, trọng tâm công việc của vu giả là trị liệu, tế lễ, kiến thiết tinh thần, xử trí theo luật là chính. Trưởng trấn thì chủ yếu phụ trách tất cả sự vụ tiền và lương của bộ lạc, bàn bạc liên lạc với Trường Hà, an toàn bộ lạc, kiến thiết sản xuất bộ lạc. Hai chức trách rõ ràng, nhưng ở rất nhiều phương diện lại có đan xen, coi như giám sát lẫn nhau. Tiền lương của đại vu và trưởng trấn đều không thấp, họ còn có thể giống như người bình thường thuê nô lệ gieo trồng chăn nuôi, còn có thể tìm người tạo thành thương đội tham gia giao dịch. Con đường kiếm tiền rất nhiều, hơn nữa tiền tài đều đến rất quang minh chính đại. Đại vu Mục Nguyên ngoài miệng không nói, nhưng từ sắc mặt càng lúc càng đổ hồng và khóe môi càng lúc càng nhiều nụ cười trong hai năm nay, có thể nhìn ra được, ông vô cùng thỏa mãn với cuộc sống hiện tại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]