Đại khái là do nước đầu nguồn siết, hơn nữa nước trong sông đều là nước tuyết trên đỉnh Cô Sơn tan ra, nên rất lạnh, cá trong nước không nhiều hơn nữa chỉ lác đác hai ba chủng loại, cá lớn nhất cũng chẳng qua hơn một cân, nhỏ thì chỉ lớn cỡ một nửa cá trích.
Nhưng đại khái cũng vì nước tuyết, chất thịt cá ở đây ngon bất ngờ, vừa không có xương hóc cũng không có vị tanh. Nhân lúc men theo dòng sông xem tình hình, Bạch bắt mười mấy con cá tuyết màu bạc hơn một cân, loại cá nhỏ đó quá linh hoạt không dễ bắt lắm, chỉ bắt được hơn một cân.
Như Vu Chúc đã nói, con sông này quả thật liên kết với Đại Hồ, đi tiếp xuống dòng nước chậm dần, nơi hẹp nhất trên mặt sông cũng bảy tám mét, nơi rộng phải mấy chục mét, Ngô Nặc cảm thấy né khỏi kỳ nước lên thì đi thuyền không có vấn đề gì lớn.
“… Khai phát con đường thuyền này đi, quặng sắt của bộ lạc Cô Sơn sẽ có thể thuận theo dòng nước vận chuyển đến bộ lạc chúng ta, giữa đường có thể bớt được rất nhiều phiền toái không cần thiết.” Ngô Nặc cao hứng nói.
Chỉ biết nơi nào có quặng sắt thôi căn bản vô dụng, phải vận chuyển được về bộ lạc mới tính.
Nhưng khoảng cách của bộ lạc Trường Hà và bộ lạc Cô Sơn quả thật là quá xa, với tốc độ của Bạch, trực tiếp dẫn y bay qua cũng phải mất khá nhiều thời gian, muốn vận chuyển những vât phẩm lương thực trên lục địa căn bản không có đường đi, vậy cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-dien-giao-dich-chi-nguyen-thuy-the-gioi/1568697/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.