“Đó là cái gì?”
“Cái vò, chúng tôi ủ rượu chính là dùng vò, rượu đựng trong vò, phong kín vò, thì có thể ngăn chặn rượu bốc hơi lộ ra, thời gian cất giữ càng lâu, rượu sẽ càng thơm nồng.”
Hầu Mục liếm miệng, hỏi: “Rượu của các cậu so với nước thần ban của chúng tôi, nước thần ban bỏ vào vò mà cậu nói có càng lúc càng thơm nồng không.”
“Cái này tôi không thể khẳng định, nhưng có một điểm tôi có thể bảo đảm, chỉ cần mọi người phong kín miệng vò, nước thần ban khẳng định sẽ không biến mất nhanh như hiện tại.” Lần này, Ngô Nặc ngược lại không lừa họ.
Hiệu quả như thế Vu Tề và Hầu Mục đã vô cùng thỏa mãn.
“Loại vò này có lớn không? Có thể đựng được bao nhiêu nước thần ban?”
Ngô Nặc lần này ra ngoài, chỉ mang theo hai vò ngâm dưa nhỏ, “Không lớn, đại khái có thể chứa khoảng mười cân.”
“Mười cân là bao nhiêu?” Hầu Mục mê mang hỏi.
Ngô Nặc chỉ nồi đá lớn trên đống lửa, “Mười cân rượu cỡ chừng chứa được nửa nồi này.”
Không tính là nhỏ rồi, một động cây nước thần cũng chỉ đựng được nửa nồi mà thôi.
“Vậy hiện tại các cậu có loại vò này không?” Hầu Mục hỏi.
“Chúng tôi ra ngoài lịch lãm, vò không tiện mang, chỉ mang theo hai cái.” Ngô Nặc nói.
“Vậy có thể giao dịch cho chúng tôi không?” Hầu Mục có chút căng thẳng hỏi.
“Này…” Ngô Nặc có chút khó xử nhìn Bạch, Bạch đúng lúc nhíu mày, hai người tựa hồ có chút ẩn tình khó nói.
“Không được sao?” Hầu Mục lập tức thất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-dien-giao-dich-chi-nguyen-thuy-the-gioi/1568692/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.