Không biết là do những lời Ngô Nặc đã nói hay do bình rượu trái cây kia đả động được đại vu tộc hầu thú, đại vu đồng ý cho hai người vào nơi ở của bộ lạc. Rừng rậm nguyên thủy, cây cối um tùm, tộc hầu thú sống ẩn cư, trong rừng rậm căn bản không có đường để đi, xe ngựa không thể nào vào được. “Hắc Phong, mày ngoan ngoãn ở yên đây coi xe, không được chạy loạn, biết chưa?” Ngô Nặc vỗ vỗ đầu Hắc Phong. Hắc Phong khì mũi một cái, nghiêng đầu đi, một chút mặt mũi cũng không chừa cho Ngô Nặc. Kết quả, quay đầu đi, đúng lúc lại đụng phải Bạch, bốn mắt nhìn nhau, thấy ánh mắt vô cùng bất thiện của đối phương, Hắc Phong cứng ngắc bẻ cái đầu đang chuyển động về, tùy ý Ngô Nặc vuốt vài cái, con mắt to đen lóng lánh, vừa uất ức vừa khó chịu. “Lát nữa cho mày ăn mật ong, nghe lời.” Ngô Nặc vỗ bờm trên cổ nó, cười nói. Hắc Phong rất thông minh, cái khác không hiểu được, chỉ có mật ong là nghe vào lòng, đợi Ngô Nặc cởi dây cương trên cổ cho nó, nó phóng đi chạy hai vòng xung quanh, ăn chút đầu cỏ non mới, sau đó chạy về nằm cạnh xe ngựa, bày điệu bộ thành thật ‘tôi không có đi chỗ nào hết’. “Hắc Phong thật thông minh, chắc chắn nó nghe hiểu lời tôi nói!” Sau khi Ngô Nặc đến thế giới này, cũng từng nuôi một vài động vật, trừ thú nhân khoác da động vật ra, lần đầu tiên y gặp được động vật thông nhân tính như thế. Bạch đại miêu dám đánh cược, con ngựa sừng ngu ngốc đó chắc chắn chỉ nghe hiểu được mật ong, còn ngoan ngoãn coi xe? Nó nếu có thể ngoan ngoãn ở yên coi xe mới lạ đó! Bỏ đi, đừng đả kích Ngô tiểu Nặc là hơn. Dù sao, con ngựa sừng ngu ngốc đó dù có chạy cũng không chạy được bao xa. Sau khi đại vu và thủ lĩnh đồng ý để Ngô Nặc và Bạch vào chỗ ở của họ, Hầu Dũng đặc biệt gọi hai ba chục thú nhân ra, mọi người góp súc dỡ toàn bộ muối huyết trên xe xuống, ngay cả những vật tư họ mang ra trước đó, toàn bộ vác về bộ lạc. Sắc trời tối dần, sau khi đi vào rừng không bao lâu, bên trong đã tối đến mức hầu như không thấy gì, đương nhiên, đây là đối với Ngô Nặc, còn với thú nhân khác, bất kể là Hầu Dũng hay Bạch, tối trình độ này, căn bản không ảnh hưởng tầm nhìn của họ. Đường trong rừng rất khó đi, Ngô Nặc đến tinh cầu này lâu như thế, trừ lúc mới tới, chạy trong rừng hơn nửa ngày với Bạch, thật sự chưa từng đi trong rừng lâu thế này. Khi đó dù sao cũng còn có giày thể thao hàng nhái, Bạch đại miêu tuy dẫn y đi xuyên rừng, nhưng thực chất chỉ là ở vùng bìa rừng Hắc Sắc sâm lâm, cảm giác hoàn toàn khác với đi vào nơi sâu nhất trong trung tâm rừng như bây giờ. Hơn nữa hiện tại mang giày vải, đế giày căn bản không chịu nổi độ mài mòn, sau khi vào rừng, đi chưa bao lâu, Ngô Nặc đã cảm thấy lòng bàn chân mình giống như bị mài mòn một tầng da, đau thấu tim. Các thú nhân hầu thú hiển nhiên đã quen với hoàn cảnh rừng rậm, họ vác đồ, còn có thể chạy rất nhanh, ngay cả Hầu Đa Đa nhỏ tuổi nhất cũng chạy ở hàng đầu. Cũng may, rất nhanh Bạch đã chú ý thấy dị thường của y, hắn đừng lại, đứng trước mặt Ngô Nặc cong lưng quay đầu nói: “Đừng đi nữa, tôi cõng cậu.” “Không cần, tôi có thể tự đi.” “Chân cậu đã chảy máu rồi, tôi ngửi được, nếu hiện tại cậu không để tôi cõng, mấy ngày sau cậu cũng chỉ có thể để tôi cõng đi đường, tự cậu chọn.” Bạch rất hiếm khi lộ vẻ cường thế trước mặt Ngô Nặc, một khi lộ ra, đó có nghĩa là chuyện đã không còn chỗ thương lượng. “…” Bạch quá hiểu chút tâm tư của Ngô Nặc, hắn lấy ra đòn sát thủ: “Một trong những chức trách của thú nhân thủ hộ chính là làm tọa kỵ cho người huyết mạch đại vu, lúc trước từ bộ lạc ra ngoài, không phải đều là tôi chở cậu sao?” Hình như đúng nhỉ. Không, không đúng, “… Cái đó không giống.” Ngữ khí rõ ràng có chút dao động rồi. “Có gì không giống, mau lên đi, lát nữa họ đi xa mất.” Bạch lùi lại một bước, tay đưa ra sau, không nói thêm gì xốc Ngô Nặc lên lưng. Chỗ dựa dày rộng, ấm áp, vững chãi. Tì lên lưng Bạch, Ngô Nặc đột nhiên không muốn nói nữa, hai tay ôm cổ Bạch, đầu vùi vào hõm cổ hắn, lặng lẽ nghe hô hấp của nhau, trong lòng ấm áp, tựa hồ ngay cả đau đớn dưới lòng bàn chân cũng trở nên nhỏ bé không đáng nhắc tới. Trong bất tri bất giác, Ngô Nặc ngủ mất. Còn nằm mơ một giấc mơ ngắn ngủi, mơ thấy một con đại miêu xinh đẹp bạc trắng luôn quấn lấy y kêu ngheo ngheo không dứt, đòi ôm đòi vuốt đòi sờ đầu, làm nũng không chịu nổi… Bạch trở tay vỗ vỗ người trên lưng: “Tỉnh nào, chúng ta đến nơi rồi.” Ngô Nặc còn đang lèm nhèm, trầm mê trong mộng đẹp không cách nào tự thoát ra: “Mèo ngoan, nghe lời đừng quậy.” Bạch: “…” May mà Vu Nặc nói tiếng Trường Hà, chỉ có hắn hiểu được, nếu không hôm nay mất mặt triệt để rồi. Nhưng, mèo ngoan gì đó, Bạch mới không thừa nhận lỗ tai hắn đỏ lên đâu. Trong bộ lạc hầu thú rất hiếm có người ngoài tới, đặc biệt là khách tới từ bộ lạc xa xôi, không ít người đặc biệt ra khỏi nhà góp vui, lại gần bộ lạc, âm thanh dần trở nên huyên náo, không cần Bạch gọi tiếp, Ngô Nặc cũng tự tỉnh. Ngô Nặc mơ hồ xoa mắt, xung quanh tối mù mù, chỉ có không xa phía trước có một đống lửa nhỏ, phạm vi ánh lửa có thể chiếu sáng quả thật có hạn, trong mơ mơ hồ hồ, Ngô Nặc nhìn thấy trên cây treo ngược rất nhiều… người, gió lạnh thổi qua, lá cây vang xào xạt, tiếng gió nghẹn ngào như khóc như tố. Trong một thoáng, Ngô Nặc cho rằng mình đã đến hiện trường phim kinh dị, trong khu rừng tối tăm treo đầy thi thể gì đó. Mồ hôi mẹ con đều bị dọa chảy hết ra rồi, được chưa! Má ơi, người dọa người dọa chết người đó hiểu không? Ngô Nặc túm lại tiểu tâm can bị dọa vọt lên cổ họng trở vào lồng ngực, vỗ vỗ Bạch, bảo hắn để y xuống, hai chân vừa chạm dất, đã đau đến mức suýt nữa rớt đậu vàng. Dưới lòng bàn chân chắc chắn đã bị cọ ra mụt nước, vừa rồi leo xuống không chừng đã làm vỡ mụt nước, giờ làm sao đây QAQ? Ngô tiểu Nặc lặng lẽ nghẹn thủy triều trong mắt lại, chỉnh lý quần áo, cố nén cơn đau, trên mặt để lộ nụ cười nhẹ, lập tức thần côn Ngô lại tái hiện giang hồ. Các thú nhân để đồ trên người mình xuống, Hầu Dũng đi tới trước, dẫn Ngô Nặc và Bạch đến cạnh đống lửa, chỉ một con khỉ già trước đống lửa nói: “Hai vị đại nhân đây là đại vu của chúng tôi, Vu Tề. Đại vu, đây chính là Vu Nặc đại nhân và Bạch đại nhân mà tôi đã nói.” Ngô Nặc lần đầu tiên nhìn thấy thú nhân làm đại vu. Vu Tề trông đã rất lớn tuổi, lông xanh đen quanh người đã bắt đầu chuyển bạc, mặt khỉ nhăn vô cùng, lông trên mặt quá dài, gần như che kín ngũ quan của ông, dưới ánh lửa chập chờn, mắt ông càng trở nên sáng rực hữu thần. “Vu Nặc, Bạch. Khách tới từ phương xa, ngồi đi.” Vu Tề trực tiếp dùng thú ngữ nói xong, vỗ vỗ chỗ trống cạnh đống lửa, trên móng vuốt khô gầy, móng tay chất sừng dài đến hơi cong xuống, nhìn sao cũng đặc biệt giống lão yêu quái trong câu chuyện kinh dị. Trên thực tế, Vu Tề là một ông lão vô cùng hòa ái, Hầu Đa Đa vừa về tới bộ lạc, bỏ đồ xuống, đã chạy thẳng tới cạnh ông, thân thiết giúp ông bắt rận trên người. “Cảm ơn đại vu.” Ngô Nặc hơi gật đầu, hành lễ với đại vu, sau đó cùng Bạch ngồi đối diện đại vu. Vu Tề lấy ra bình thủy tinh không lớn, rượu bên trong đã ít đi một nửa, ông đi thẳng vào vấn đề: “Trong này đựng vật tế thần của bộ lạc các cậu sao?” Rượu trái cây chẳng qua mới ủ thử đợt đầu tiên, thành phẩm ít hơn nữa không tính là rất thành công, làm sao còn thừa lấy đi tế thần? Nhưng trong lịch sử đất nước ăn vặt, khi tế lễ thần linh và lễ tế tổ tiên, đều không thể tách được rượu. Cho nên, Ngô tiểu Nặc gật đầu căn bản không chút do dự, dùng tiếng Đại Hồ xen lẫn tiếng Hán nói: “Không sai, rượu trái cây này đều là do chúng tôi tự ủ ra.” “Tự… ủ? Các cậu có thể tự làm ra nước thần ban?” Vu Tề lập tức get được trọng điểm. “Nước thần ban? Ở bộ lạc chúng tôi, chúng tôi gọi nói là rượu, rượu trái cây chỉ là một loại rượu, là chúng tôi dùng trái cây dại ủ thành, hoa cũng có thể ủ rượu, các loại lương thực như lúa gạo, lúa mì đều có thể ủ rượu, vật liệu khác nhau có thể ủ ra rượu nồng độ khác nhau, mùi vị khác nhau, trong số rượu này lại thêm vào vu dược bất đồng, có thể tạo được tác dụng khác nhau, vô cùng đặc biệt, gọi là nước thần ban cũng không quá mức.” Còn về bộ lạc này rốt cuộc là bộ lạc Trường Hà hay bộ lạc Viêm Hoàng, Ngô tiểu Nặc rất giảo hoạt bỏ qua. Đừng nói Vu Tề, ngay cả Bạch đại miêu cũng lần đầu tiên nghe nói rượu còn phân làm nhiều loại như thế, hơn nữa nghe ngữ khí của Vu Nặc, rượu trái cây hình như còn chưa phải là rượu ngon nhất. Rượu (nước thần ban) khác sẽ có mùi vị ra sao? Chỉ nghe thôi đã cảm thấy rất ngon rồi. Dưới ánh lửa lay động, tửu quỷ – Bạch và tửu quỷ – Vu Tề đều lặng lẽ nuốt nước miếng. “Rượu khác tôi không biết, nhưng rượu ở đây, không ngon như nước thần ban ở bộ lạc chúng tôi.” Vu Tề nói thẳng thừng. Ngô Nặc không phản bác, “Đồ thần linh ban cho đương nhiên đều tốt, giống như muối huyết của bộ lạc chúng tôi, chính là vật thần ban, không chỉ không có vị đắng như muối thô, còn có rất nhiều tác dụng không thể ngờ được. Nhưng vật thần ban là ân điển của thần linh, thần linh vĩnh viễn không thể nào thi ân cho con dân mình vô hạn độ, nếu tôi đoán không sai, nước thần ban của bộ lạc các người có lẽ đã vô cùng quý hiếm, đúng không?” Vu Tề thật sự không cách nào phản bác. Nước thần ban chỉ là họ ngẫu nhiên phát hiện ra, vào mùa đông nào đó rất lâu về trước, họ quên mất trái cây trong hầm ở động cây, mãi đến mùa đông năm sau lúc cất trái cây mới phát hiện. Khi đó trái cây trong hầm cây sớm đã hư hết, phía dưới động cây cất giữ trái cây đúng lúc có một cái động nhỏ, không biết là đứa trẻ nghịch ngợm nào nhét một tảng đá lõm xuống vào đó, ở chỗ lõm của tảng đá, chứa đầy ‘nước’ tỏa hương thơm lạ. Tộc nhân phát hiện ra chuyện này, nhanh chóng mời đại vu bộ lạc lúc đó tới. Sau khi đại vu chấm một chút ‘nước’ nếm thử, liền nói là vật thần ban. Từ đó, loại nước này lại được bộ lạc họ gọi là nước thần ban. Lâu dần, nước thần ban trở thành bí mật lớn nhất của tộc hầu thú, họ luôn tin rằng, sở dĩ ấu thú nhân của bộ lạc nhiều như thế, chính là vì nước thần ban. Nhưng nước thần ban vô cùng quý hiếm, họ đã thử qua vô số biện pháp, mỗi năm nước thần ban có thể lấy được, quả thật ít đến đáng thương. Để giữ gìn bí mật này, để không lộ nước thần ban thần kỳ cho kẻ ngoài bộ lạc biết, rồi tranh đoạt, tới mức dẫn tới họa diệt vong, tộc họ phải ẩn cư, sống sâu trong rừng rậm, trừ khi tất yếu, rất hiếm khi giao lưu với bộ lạc bên ngoài. Cho đến hôm nay, Ngô Nặc đánh bậy đánh bạ, để Hầu Dũng tặng cho Vu Tề một bình rượu thủy tinh, một bình rượu tuy khác nhưng lại cùng kỳ diệu như nước thần ban. Nếu không có bình rượu này, có lẽ Ngô Nặc cũng có thể thuyết phục Hầu Dũng, cuối cùng vào được bộ lạc hầu thú nghiên cứu, nhưng tuyệt đối sẽ không thuận lợi như hiện tại. Mà cũng vì bình rượu này, Vu Tề và mọi người của bộ lạc hầu thú đã biết, thì ra nước thần ban còn có thể tự mình… ủ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]