“… Cậu thật sự xác định họ tới từ bộ lạc siêu cấp?” Hồ Lãng, thủ lĩnh bộ lạc Đại Hồ, nghe Tang Ba hồi báo xong, thần sắc chấn động.
“Bộ lạc Trường Hà, bộ lạc Trường Hà, tên bộ lạc này nghe sao có chút quen tai, luôn cảm thấy hình như đã nghe qua ở đâu rồi?” Vu Nguyệt, đại vu bộ lạc Đại Hồ, mấy năm trước tiếp nhận truyền thừa đại vu, ngồi lên vị trí của đại vu bộ lạc. Nhưng kỳ thật bà đã không còn trẻ, đã qua 50 mùa đông, trên thế giới này bà đã sớm bước vào hàng ngũ của người già. Mà trên thực tế, cháu lớn nhất của bà đã thành niên luôn rồi.
Tang Ba liên tục gật đầu, vỗ ngực bảo đảm: “Thật mà, nếu bộ lạc của họ không phải bộ lạc siêu cấp, vậy thì không có bộ lạc nào có thể xưng là bộ lạc siêu cấp!”
Vì vừa hưng phấn vừa nóng ruột, Tang Ba nói hơi vòng vèo, nhưng Hồ Lãng và Vu Nguyệt đều hiểu được.
Tang Ba là em trai bạn lữ của Hồ Lãng, cũng coi như cùng nhau chơi tới lớn, ánh mắt Tang Ba hắn tin được, nhưng chỉ là hai người khách tới từ bộ lạc siêu cấp, không đến mức khiến Tang Ba kích động đến thế này đi?
Quả nhiên, Tang Ba lại nói: “Họ có muối, một loại muối rất đặc biệt.”
Hồ Lãng và Vu Nguyệt đồng thời sáng mắt, Hồ Lãng hỏi: “Đặc biệt gì?”
“Muối huyết, màu của loại muối này quả thật giống như máu tươi, họ nói là trân bảo thần thú ban cho họ!”
Hai chữ thần thú khiến Hồ Lãng và Vu Nguyệt kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-dien-giao-dich-chi-nguyen-thuy-the-gioi/1568681/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.