Bạch đại miêu mặt thối làm nũng bán manh thoải mái hưởng thụ một bữa đút ăn của tiểu sứ thần, bụng phồng lên, nằm trên mặt cỏ, phơi ánh mặt trời ấm áp trong ngày thu, hạnh phúc lăn lộn, thỉnh thoảng có con bướm màu sắc rực rỡ bay tới, hắn sẽ lên hứng chụp bắt, rồi tặng cho Ngô Nặc như hiến bảo vật.
Ngô Nặc liếc nhìn con bướm bị vuốt mập của hắn chụp cho ‘hoa dung thất sắc’, ngoi ngóp một hơi, không chút do dự cự tuyệt.
Bạch đại miêu có chút tiếc nuối ném con bướm đã bán chết đi, mài mài cọ cọ, mài mài cọ cọ, chậm rãi nhích tới cạnh Ngô Nặc, nằm ngữa, lộ da bụng, cái đuôi móc cổ tay y, con mắt băng lam ẩm ướt nhìn y, toàn thân trên dưới đều tỏa ra một tín hiệu: Cầu vuốt ve.
Một giây trước còn đang phiền não mình trầm mê trong mỹ sắc đại miêu, bị ‘ngụy miêu’ lười biếng nào đó dụ mất lượng lớn thịt dê, một giây sau, nhìn mèo mập tròn trịa, Ngô Nặc chỉ ‘ngoan cường’ chống cự được nửa giây đã quả quyết đầu hàng, ôm mèo mập lên, sờ bụng, gãi cằm, xoa vuốt, hôn hôn lỗ tai, triệt để từ bỏ trị liệu.
Chẳng qua, chuyện sờ tới sờ lui sờ ra lửa, sau đó ngay giữa ban ngày ban mặt bị ăn sạch sẽ, Ngô Nặc tỏ vẻ, y thật sự là quá ngốc quá ngây thơ, thật đó.
Bạch đại miêu ăn đặc biệt thỏa mãn về mọi nghĩa tỏ vẻ, khi tiểu sứ thần xấu hổ, ăn đặc biệt mỹ vị, có cơ hội phải ăn thêm mấy lần! Không có cơ hội thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-dien-giao-dich-chi-nguyen-thuy-the-gioi/1568678/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.