Ngô Nặc làm thế đối với Bạch là quá mức lương thiện mềm lòng, nhưng đại vu lại nhìn được xa hơn, ông từng đi qua rất nhiều nơi, cũng từng thấy trong một vài bộ lạc siêu cấp, nô lệ không tiếc mọi thứ phản kháng. Nhìn sơ mà nói cho dù phản kháng của họ đều bị những bộ lạc siêu cấp đó dùng thủ đoạn máu tanh tàn bạo trấn áp, nhưng đại vu tin rằng, chỉ cần mâu thuẫn luôn tồn tại, phản kháng tất nhiên sẽ không biến mất. Chuyện chảy máu giống thế, đại vu không hy vọng xuất hiện trong bộ lạc Trường Hà. Có Bạch vô điều kiện ủng hộ và đại vu tán đồng, những quy tắc bảo hộ nô lệ thuận lợi thực thi.
Theo hiện trạng mà nói, tài phú của bộ lạc Trường Hà chủ yếu tập trong trong bộ lạc, với cá nhân, tài sản riêng trong tay không nhiều lắm, có tiền dư mua nô lệ đều là thú nhân. So với tốn mười tệ mua một nô lệ, thú nhân hiểu tính toán tỉ mỉ càng vui lòng tốn hai tệ thuê một nô lệ tài cán, giúp hắn làm việc nửa năm, đợi mùa đông khi không cần họ làm việc, thì trả họ về, nguyên mùa đông, có thể tiết kiệm bao nhiêu thức ăn?
Hơn nữa nô lệ mua về có tốt có xấu, không thể bảo đảm rốt cuộc có biết làm việc hay không, có cần mẫn hay không, gặp phải người cần mẫn tài cán đương nhiên tốt, gặp phải nô lệ vừa lười vừa tham, còn không thiệt chết? Hơn nữa, một khi nuôi không tốt, chết rồi tính của người đó. Nô lệ thuê về thì khác,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-dien-giao-dich-chi-nguyen-thuy-the-gioi/1568675/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.