Thạch Tráng Tráng lập tức giải quyết hai con cá khô trong tiệm, Thạch Hổ một mình giải quyết năm con, Lục bị hắn cưỡng ép ăn ba con, chớp mắt, cá khô đã ít đi một nửa. Cá khô này khá lớn, không phải là cá khô nhỏ đặc biệt làm cho Bạch, mà là dùng cá nặng khoảng một cân mổ thành hai nửa để làm, cá được ngâm mỡ và hương liệu, vừa thơm vừa giòn còn mang theo chút vị thanh nhạt mỹ vị dị thường. Mấy con cá khô căn bản không đủ cho Thạch Hổ nhét kẽ răng, nhiều lắm chỉ xem như món ăn vặt đỡ thèm, nhưng lại câu lên trùng thèm, quấn Lục buổi tối trở về nấu cá kho cải chua cho hắn. Tay nghề Lục toàn là theo Ngô Nặc học, cũng học tốt nhất trong mọi người, cá kho cải chua hắn làm đã có bảy tám phần công lực của Ngô Nặc, đối với người bên này mà nói, mùi vị được tính là rất tuyệt. “Tôi còn phải trông tiệm, anh tự đi bắt cá.” Lục có thể còn chưa ý thức được, trên thực tế, sau khi giải trừ thân phận nô lệ, hắn ở trước mặt Thạch Hổ đã không còn run rẩy như quá khứ, nói chuyện với Thạch Hổ cũng càng lúc càng tiếp cận giao thiệp bình thường. “Mười ngày mới bán được một món đồ, có gì cần trông…” Hơn nữa tiền mua đồ còn là hắn vừa mặt dày đi tìm Vu Nặc xin, thấy sắc mặt Lục càng lúc càng trầm, Thạch Hổ rất thức thời nuốt lại nửa câu sau, lập tức đổi giọng: “Tôi lập tức đi bắt cá, Thạch Tráng Tráng đi cùng ba, ba dạy con bơi!” Thạch Tráng Tráng đang lúc ham vui hiếu kỳ, tuy thích dính Lục, nhưng không thích cả ngày ở trong cửa tiệm nhỏ, nhóc con mắt sáng rỡ ngậm một con cá khô, lắc lư theo Thạch Hổ. Lục bình thường rất chiều Thạch Tráng Tráng, nhưng khác với phụ huynh cho rằng nuông chiều con, thì nuôi con như nuôi mèo ở hiện đại, hắn càng thích Thạch Tráng Tráng có thể giống Thạch Hổ, trở thành một chiến sĩ thú nhân tài ba. Đến bên sông, Thạch Tráng Tráng theo Thạch Hổ bơi vài vòng trong nước, kỹ năng bơi chó thiên phú đã được điểm sáng, hiếm khi được ở cùng ba, nhóc con chơi trong nước rất vui. Nhưng, dù sao nó cũng còn quá nhỏ, Thạch Hổ sợ nó bị bệnh, nên đưa nó lên bờ, mình ở dưới sông bắt cá. Thạch Tráng Tráng ở bên xông phơi lông vô cùng nhàm chán, rất nhanh phát hiện mấy ấu thú nhân khác chơi bên bờ, không bao lâu, đám nhóc đã chơi chung với nhau. Thạch Tráng Tráng là đứa trẻ hào phóng, sau khi ăn trứng chim thịt đám bạn nhỏ trộm làm, nó cũng lấy cá khô mình thích ra chia cho mấy bạn nhỏ mới quen. Mấy đứa khác làm gì từng ăn cá khô ngon như thế, đều hỏi Thạch Tráng Tráng có phải mẹ nó làm cho không, Thạch Tráng Tráng thành thật nói cho chúng biết là ba nó dùng tiền tệ lóng lánh mua về. Tụi nhỏ lúc này mới biết, thì ra tiền tệ lóng lánh trừ đẹp ra, còn có thể mua cá khô đặc biệt ngon. Tiền tệ và cá khô mỹ vị được vẽ lên dấu bằng. Hôm sau, Lục phát hiện cửa tiệm hình như thoáng cái đã buôn bán tốt hơn. Một ngày buôn bán kết thúc, Lục đếm tiền thu được ba lần _ ba mươi đồng một tệ! Quả thật không thể tuyệt hơn ︿( ̄︶ ̄)︿. Cá khô tuy mỹ vị, nhưng giá không bình dân, năm con cá khô bằng với một ống muối huyết, một ống muối huyết có thể đổi được một con chim thịt, một con chim thịt có thể đổi được một đống khoai trắng khô! Phép tính đơn giản Ngô Nặc truyền thụ cho tụi nhỏ, không chỉ tụi nhỏ học được, người lớn cũng thường xuyên lén theo mấy đứa con học ké, năm miếng cá khô lớn bằng lòng bàn tay đặt chung với chim thịt, lại đặt chung với một đống khoai trắng, mọi người cuối cùng bắt đầu dần ý thức được giá trị của tiền, theo đó người nỡ dùng tiền đổi cá khô cũng ít đi. Nhưng, cửa hàng dần buôn bán tốt hơn. Cá khô cửa hàng bán lúc trước, vốn là Ngô Nặc chuẩn bị cho Bạch, kết quả Bạch không đúng giờ trở về, thời tiết nóng, Ngô Nặc sợ cá khô hư, mới bỏ trong tiệm bán. Vốn chỉ là y nhất thời tâm huyết dâng trào, không ngờ lại mở đầu cho chuyện buôn bán. Cửa hàng trừ cá khô, còn có rất nhiều thứ khác. Chẳng hạn gạo, bột mì, tương ớt, bột ớt, ớt ngâm, giống hành, gừng, tỏi vân vân, có người sớm đã muốn nếm thử cháo gạo mà đại vu thường ăn ra sao, cũng có người muốn ăn bánh rán mà thỉnh thoảng dực hổ Bạch ban thưởng cho mọi người, còn về chất điều vị như ớt, ớt ngâm, vì cho vào thịt nướng hoặc trong món ăn hằng ngày, vị đạo vô cùng đặc biệt, không ít người đều thích vị đó, tiêu thụ đặc biệt tốt. Lục không chỉ bán đồ, hắn còn rất kiên nhẫn giảng giải tác dụng của mỗi món hàng cho khách hàng, truyền thụ kinh nghiệm nấu nướng của mình cho mọi người, cũng sẽ dạy mọi người hạt giống của chất điều vị nào nên trồng thế nào. Vì những chất điều vị, hạt giống này, Ngô Nặc không có nhiều hàng tồn, định giá khá cao, không phải ai cũng nỡ dùng tiền để mua, hơn nữa với tình trạng hiện tại mà nói, cũng không phải ai cũng đều có tiền. Một vài người cá biệt, muốn chất điều vị, lại không có tiền, nghĩ lợi dụng thời gian rảnh buổi sáng vào rừng hái lượm. Chuyện đi hái lượm này, không cần giao lên bộ lạc, có người may mắn, hái được nhiều, bản thân ăn không hết, cũng học theo mang những thứ này đi bán đổi lấy tiền, lại dùng tiền tới cửa tiệm đổi hạt giống mình muốn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]