Bôn ba đường dài hơn ba tháng, tộc người lùn cuối cùng men theo ký hiệu dực hổ Bạch lưu lại, tìm đến bộ lạc Trường Hà. Trong gần bốn tháng này, họ từng gặp phải thú triều tấn công, gặp phải tộc ăn thịt người hung mãn, gặp núi cao hiểm trở, gặp đầm lầy lũng sông, gặp vô số nguy hiểm đếm không hết, còn có tộc nhân mất mạng trên đường, quãng đường này thật sự đi quá gian khổ, nhưng càng gian khổ, họ càng kiên trì. Lúc này, khi nhìn thấy từng ngôi nhà gạch ngói xinh đẹp trước mắt, nhìn những người tươi cười rạng rỡ vung tay cần cù lao động trong ruộng, nhìn thức ăn đào dưới đất lên sau đó cuồn cuộn vận chuyển về bộ lạc, tất cả người lùn đều kích động đỏ mắt, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng buông xuống. Bọn họ đến đúng nơi rồi! “Các người, đúng, chính là các người, các người là ai, tới bộ lạc Trường Hà chúng tôi làm gì?” Một thú nhân tuần tra bên ngoài bộ lạc, từ thật xa đã thấy mấy người lùn này, cảnh giác đi qua hỏi. Khoai trắng mới qua đông đã trồng, gần đây đang vào kỳ thu hoạch, mấy hôm nay luôn có mấy tên giả làm đội hái lượm lén sang trộm khoai trắng của bộ lạc, có vài người hù dọa sẽ đi, còn có mấy tên dầu muối không ăn nhất định phải động thủ mới chịu nghe lời, thậm chí còn có mấy kẻ càn quấy muốn cướp, làm mấy hôm nay đoàn chiến sĩ đều không dám ra ngoài đi săn, toàn bộ ở lại bộ lạc vừa làm việc vừa tuần tra phòng thủ. Dù là thế, mỗi ngày xung đột ma sát vẫn không dứt, các chiến sĩ trong đoàn chiến sĩ chỉ cần liếc thấy gương mặt xa lạ, sẽ vô thức xem thành kẻ trộm khoai trắng, trong lời nói ít nhiều mang theo mấy phần giận dữ. Đặc biệt là tộc người lùn, cả tộc đường dài bôn ba đến đây, quần áo, da thú mặc trên người sớm đã nát thành từng mảnh, toàn tộc trên dưới già thì già nhỏ thì nhỏ, nhìn sao cũng đều không đơn giản như tới trộm vài củ khoai trắng. Tộc người lùn nghe không hiểu ngôn ngữ bộ lạc Trường Hà, vất vả tìm đến đây, tâm trạng họ rất tốt, cũng không chú ý đến sự mất kiên nhẫn trong ngữ khí của các chiến sĩ. Thủ lĩnh Đa Mộc đứng ra, kích động cười tay chân cùng ra dấu, nói bọn họ tới tìm Bạch và Vu Quyền. Đa Mộc phát âm không chuẩn lắm, nói mấy lần, trung đội trưởng của những chiến sĩ thú nhân này – Đông mới nghe hiểu họ muốn tìm ai. Bạch chỉ nói cho Vu Nặc và đại vu nghe chuyện tộc người lùn sắp tới bộ lạc Trường Hà, những người khác vẫn chưa biết. Cho dù những thuần nhân ngoại hình vừa lùn vừa tráng này chỉ cao bằng một nửa họ, Đông cũng không dám tùy tiện cho nhiều người vào bộ lạc như thế, nhưng thấy bọn họ hình như quen thủ lĩnh và đại vu, sắc mặt và ngữ khí lập tức tốt hơn rất nhiều. Duỗi tay không đánh kẻ tươi cười, Đông kiên nhẫn ra dấu với tộc người lùn nửa ngày, cuối cùng thuyết phục họ, tạm thời chỉ cho hai người vào bộ lạc. Tộc người lùn tuy qua đây nương nhờ bộ lạc Trường Hà, nhưng chỉ là muốn tìm nơi an toàn cắm rễ, thật sự chưa từng nghĩ sẽ quy thuộc bộ lạc Trường Hà. Cho nên họ không kiên trì nhất định phải vào bộ lạc hết, đại vu Vu Qua đứng ra an bài một chút, để thủ lĩnh Đa Mộc dẫn các tộc nhân tạm thời nghỉ ngơi tại chỗ, ông bảo con trai của Đa Mộc là Đa Lặc dìu mình theo Đông vào bộ lạc. Nơi ở của bộ lạc Trường Hà hiện nay đã mở rộng đến rất nhiều chỗ, người lùn chân ngắn đi chậm, đi hơn nửa tiếng, cuối cùng mới tới khu dân cư trung tâm bộ lạc. Suốt đường đi, Đa Lặc cũng coi như đã trải sự đời cũng nhịn không được thầm tặc lưỡi. Bộ lạc Trường Hà còn tốt hơn mấy bộ lạc cỡ lớn hắn từng thấy, từng ngôi nhà không biết xây thế nào, đặc biệt đẹp, những bộ lạc siêu cấp khác mà đại vu nói chỉ sợ cũng chẳng qua là thế này thôi nhỉ? Trong lòng Vu Qua cũng đang thầm tặc lưỡi, ông có kiến thức hơn Đa Lặc tuổi nhỏ nhiều, khi còn trẻ, ông cũng từng đi qua một vài bộ lạc siêu cấp, nhà của bộ lạc Trường Hà đẹp hơn bộ lạc siêu cấp đó, hơn nữa vừa nhìn đã thấy rất chắc chắn, ở trong nhà như thế, đến mùa đông nhất định không lạnh! Phải nghĩ biện pháp tạo quan hệ tốt với bộ lạc Trường Hà, tốt nhất là học được cách xây nhà của họ, để người bộ lạc toàn bộ được ở nhà thế này! Chuyến này đi không uổng. Đông là thú nhân ngoài cẩu thả trong tinh tế, sớm đã phái thủ hạ là một tiểu đội trưởng đi tìm thủ lĩnh và đại vu hồi báo tình hình. Vu Qua và Đa Lặc vừa bước trên đường đất dính rộng lớn bằng phẳng chưa bao lâu, đại vu, Bạch còn có Ngô Nặc đã qua hết. Vu Quyền sớm đã từ chỗ Bạch biết chuyện tộc người lùn biết làm đồ sắt (thần khí),có bạn từ phương xa đến đương nhiên vui mừng, nhưng nghĩ đến bản lĩnh của bạn, trong mỗi nếp nhăn trên mặt đại vu đều lộ ra vui mừng và nhiệt tình. Thiên phú ngôn ngữ của đại vu không phải giả, cách nhiều năm như thế, ông vẫn có thể nói vài câu tiếng người lùn đơn giản, làm Vu Qua cao hứng muốn chết. Hai ông già tuổi cộng lại cũng hơn một trăm năm chục, ông một câu tôi một câu, cho dù phần lớn đều là ông nói gà bà nói vịt, nhưng vẫn không cản trở niềm vui cửu biệt trùng phùng của họ, tiếng cười của hai ông, đặc biệt là của Vu Quyền, liên tục dẫn tới cư dân bộ lạc liếc trộm, mọi người nhìn hai người lùn cười trông thật ngu kia, đáy mắt theo bản năng mang theo đồng tình sâu sắc. Đặc biệt là những cư dân Trường Hà cũ từ nhỏ bị đại vu rót thuốc tới lớn, họ hiểu rõ hơn ai hết, đại vu càng cười vui vẻ như thế, luôn sẽ bị ông thu thập càng thảm. Nhìn bộ mặt sắp cười thành hoa cúc của đại vu, lại nhìn ý cười như có như không trên khóe môi dực hổ Bạch luôn ít nói ít cười, cùng với lúm đồng tiền trên đôi má xinh đẹp của Vu Nặc đại nhân, khi mọi người nhìn sang Vu Qua và Đa Lặc, liền giống như nhìn thấy hai con chim thịt mập bị hồ thú nhắm vào. Lại là hai tên đại ngốc. Đang mùa thu hoạch phong phú, hai mùa xuân hạ thời tiết tốt nhiệt độ cao, so với nửa năm sau thích hợp trồng khoai trắng hơn, cho dù là khoai trắng đã sắt lát hoặc giăm luống, vẫn phát triển đặc biệt tốt, mọi người lại có thêm kinh nghiệm nhất định trong việc quản lý cây trồng, nhân thủ cũng nhiều hơn năm ngoái, nhờ mọi người chăm sóc tỉ mỉ, sản lượng từng gốc khoai trắng không thấp hơn giống nguyên củ năm ngoái. Bộ lạc năm ngoái chỉ trồng gần 800 mẫu khoai trắng, năm nay lại trồng gần mười ngàn mẫu, khoai trắng thu hoạch vào mùa hè, nhiệt độ cao nảy mầm nhanh, không cách nào cất hết vào hầm, sau khi thu hoạch, chọn ra phần làm giống, còn lại toàn bộ mang tới bờ sông rửa hoặc sắt lát hoặc sắt cục, nhân hiện tại thời tiết tốt, trực tiếp hơi khô, thuận tiện tích trữ. Ngô Nặc đã thử nghiệm rất lâu, cuối cùng cũng giày vò ra cách dùng khoai trắng làm miến. Vị miến khoai trắng rất ngon, cùng dưa chua hầm thịt đặc biệt mỹ vị, ăn ngon còn no lâu, rất được mọi người yêu thích. Vì thế, trừ phơi khô, mọi người còn bận dùng cách Ngô Nặc dạy làm miến, chỉ vội vàng nhìn hai thuần nhân vóc lùn kỳ quái kia vài cái, rồi tự đi làm việc của mình. Mùa hè ở đây nhiệt độ tuy không nóng bức như ở trái đất, nhưng ban ngày lúc nóng nhất cũng hai ba chục độ, làm việc dưới nắng gắt, mồ hôi gần như chảy dọc theo cằm, theo người xuống dưới, dù là thế, trên mặt trong mắt mọi người lại không phải tràn đầy oán trách với công việc, thay vào đó là một sự thỏa mãn, hy vọng và hạnh phúc khó nói. Nhìn ý cười trên khéo miệng trong ánh mắt mọi người, Vu Qua và Đa lặc càng thích nơi này, đặc biệt là Đa Lặc, lúc hắn ra đời cuộc sống không tốt, bộ lạc ngày càng sa sút chuyện tồi tệ đặc biệt nhiều, lớn đến từng này, thật sự chưa từng qua được mấy ngày đặc biệt an ổn. Hiện tại nhìn những thứ tại đây, trong lòng ít nhiều cũng sinh ra một chút ngưỡng mộ và hướng về. Cũng giống như Lam Nhĩ và Bạch Vĩ lúc trước, hắn cũng không khỏi trộm nghĩ, nếu hắn cũng có thể sinh sống ở bộ lạc thế này thì tốt rồi. Suy nghĩ chỉ vụt qua trong một thoáng, cho dù chỉ dừng lại trong đầu hắn một giây, nhưng cũng lưu lại một ấn ký khó thể xóa bỏ trong lòng hắn. Đại vu nhiệt tình mời Vu Qua và Đa Lặc vào phòng khách, nhờ phúc đồ đệ ngoan Ngô Nặc, trong phòng khách kiêm phòng ăn của đại vu cũng bày một cái bàn gỗ tròn giống cái trong nhà Ngô Nặc, trên bàn đặt mâm trái cây lớn bán trong suốt đặc biệt nung chế, trong mâm đựng đầy quả dại tươi ngon, quả dại vừa mới rửa còn óng nước tỏa ra mùi thơm nồng, đẹp mắt mê người khỏi nói, Đa Lặc nhịn không được nuốt nước miếng. “Mau ngồi xuống, mau ngồi xuống, Đa Lặc ăn quả nham đi, loại quả này chỗ các con không có, mùi vị rất ngon.” Cũng bất kể Đa Lặc có thể hiểu hay không, đại vu cầm hai quả nham, cười híp mắt nhét vào tay Đa Lặc. Đa Lặc nhận lấy, đỏ mặt cười thiện ý với đại vu, cầm quả nham nhét vào miệng. Vỏ quả nham cứng cỡ nào, Ngô Nặc đã lĩnh hội sâu sắc, lần đầu tiên trực tiếp cắn, suýt nữa làm rụng răng, y đang định lên tiếng nhắc nhở Đa Lặc, không ngờ Đa Lặc nhẹ nhàng dùng hàm răng cắn mở quả nham, hút sạch nước bên trong. Quả nham không chỉ mỹ vị, tạm bỏ qua hiệu quả sâu sắc hơn không nói, hiệu quả giải khát tuyệt đối thấy được ngay, Đa Lặc không khỏi khen một câu: “Thật ngon.” Ngô Nặc nhìn hàm răng nanh lóe hàn quang của hắn, không khỏi chua răng, lại cầm một quả nham đưa cho Đa Lặc: “Ngon.” ‘Ngon’ nói rất rõ ràng trừ phát âm hơi kỳ quái chút, đột nhiên nghe được tiếng người lùn tiêu chuẩn như thế, Đa Lặc và Vu Qua đều nhịn không được chăm chú nhìn Ngô Nặc, Vu Qua có chút kích động hỏi: “Cậu biết nói ngôn ngữ của bộ lạc chúng tôi?” “Con… có thể nghe hiểu… ngôn ngữ của hai người… nói… còn phải học.” Có phụ trợ ngôn ngữ của hệ thống, Ngô Nặc có thể dễ dàng hiểu được ngôn ngữ tộc người lùn, mỗi ngày y kiên trì tu luyện công pháp, trừ tố chất thân thể tăng cao và cải thiện, trí nhớ cũng hơn hẳn ngày trước, tiềm lực của con người là vô tận, Ngô Nặc mỗi ngày đều phải ứng đối với những vấn đề vô cùng vô tận trong bộ lạc, còn phải đấu trí đấu dũng với các giao dịch giả vị diện khác, lâu dần, tiềm lực của y cũng đang không ngừng bị ép hiển lộ ra, năng lực ứng biến, năng lực lý giải, năng lực học tập vân vân đều đang không ngừng tăng lên. Khi vừa có được công năng phụ trợ ngôn ngữ, Ngô Nặc trước sau tốn khá nhiều thời gian mới dần chân chính học được ngôn ngữ bộ lạc Trường Hà, nhưng hiện tại, chỉ cần nghe đoạn hàn huyên ông nói gà bà nói vịt của đại vu với Vu Qua và Đa Lặc một lát, y đã có thể chuẩn xác rút ra từ vựng phát âm quái dị, còn tổ hợp thành câu mình cần, sau đó nói ra. Năng lực thế này, đối với Ngô Nặc mà nói, chẳng là gì với mấy học sinh thiên tài của mình, dù sao y có hệ thống giúp đỡ tác nghiệt, nhưng còn tụi nhỏ là thuần thiên tài 24k. Nhưng những người khác không biết, đặc biệt là các nô lệ tới từ bộ lạc ở xa, căn bản không biết nói ngôn ngữ bộ lạc Trường Hà, chỉ có Ngô Nặc có thể hiểu được ngôn ngữ của họ, còn nhanh chóng có thể giao lưu với họ, họ đã từng thấy không ít, cho nên họ nhận định trừ sứ thần, người khác tuyệt đối sẽ không có năng lực đặc biệt như thế! Ngô Nặc căn bản không biết, bản lĩnh này của mình, đã âm thầm tích lũy không ít uy tín cho y. Vu Qua và Đa Lặc cũng vô cùng chấn động, đặc biệt và Vu Qua, ông là đại vu, ông có thể cảm giác được vu lực tỏa ra trên người Ngô Nặc, Ngô Nặc mặt non, Vu Qua nhìn thế nào cũng thấy là con nít chưa thành niên. Một đứa con nít chưa thành niên, không chỉ được ban họ Vu, còn có vu lực ngay cả ông cũng không nhìn ra sâu cạn, còn có bản lĩnh đặc thù như thế, Vu Nặc này không đơn giản. Bạch trầm mặc ngồi cạnh Ngô Nặc, gương mặt cao lãnh không nhìn ra biểu cảm gì, trong lòng lại cao hứng muốn chết, đặc biệt là khi thấy chấn động trong mắt Vu Qua, hắn càng thêm đắc ý __ Tiểu sứ thần của tôi đương nhiên không đơn giản rồi, của tôi
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]