“Thủ lĩnh, sao rồi?” Một người lùn để râu thân hình tráng kiện nhưng chiều cao chỉ có hơn một mét thở phì phò cùng đồng bạn kéo lê một con thiết giáp long thú con đã tắt thở, vì tránh truy sát của long mẹ, họ suýt nữa chạy văng cả tim, vất vả lắm mới chạy được vào rừng, nhờ cây cối rậm rạp mới may mắn trốn thoát.
Con thiết giáp long con mập mạp này đủ cho toàn tộc ăn một hai ngày, thu hoạch phong phú hiếm được khiến gần mười chiến sĩ người lùn đều vui vẻ, trừ thủ lĩnh Đa Mộc mới nhận chức không lâu.
Đa Mộc không biết vì sao, luôn cảm thấy sợ hãi không thôi, giống như bị hung thú gì đó nhắm vào, nhưng xung quanh rõ ràng cái gì cũng không có, “Tôi luôn cảm thấy hình như có hung thú gì đó đi theo chúng ta, các cậu không có cảm giác này sao?”
Các người lùn nhìn quanh rồi xôn xao lắc đầu.
Đa Mộc có hơi thần kinh nhìn xung quanh, trong rừng vô cùng an tĩnh, trừ thỉnh thoảng có tiếng trùng kêu, căn bản không còn âm thanh nào khác.
“Có thể là tôi nghĩ nhiều, được rồi, chúng ta mau về thôi, còn không đi đại vu sẽ gấp chết.”
Vì tránh trở thành nô lệ của bộ lạc siêu cấp, sau khi thủ lĩnh và tế ti qua đời, đại vu lập tức quyết định mang toàn tộc hơn một ngàn người dời khỏi bộ lạc, một đường xuôi bắc cẩn thận tránh bộ lạc thú nhân, trước khi mùa đông đến, trốn vào cánh rừng này.
Nào biết mùa đông phía bắc lại lạnh hơn nơi ở cũ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-dien-giao-dich-chi-nguyen-thuy-the-gioi/1568654/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.