Ngô Nặc được Bạch ôm, sải cánh bay, chỉ chớp mắt thôi đã đến nhà đại vu.
Vén rèm da thú đi vào phòng, Ngô Nặc liền nhận ra Kim đang ngồm ngoàm ăn khoai trắng, hán tử thú nhân cao lớn cường tráng trong ký ức, chỉ ngắn ngủi mấy tháng không gặp, đã gầy đến mức tựa như sào trúc, mái tóc vàng nâu dơ bẩn dính thành từng cục, râu mọc kín che đi gần nửa khuôn mặt, nước canh nóng thuận theo chùm râu bẩn chảy lên da thú ẩm ướt, trông Kim nào còn nửa phần uy phong khi đến hội chợ bộ lạc, hắn nhìn như già đi không chỉ mười tuổi, lôi thôi lại sa sút.
Hai em trai của Kim ngoại hình rất giống hắn, nhưng trông trẻ tuổi hơn hắn nhiều, giữa mày lộ ra sự non nớt thanh thuần, vừa nhìn chính là thú nhân vừa thành niên chưa bao lâu.
Hai người sớm đã đói muốn chết, trước húp mấy ngụm canh thịt, sau đó bốc khoai trắng dùng sức nhét vào miệng, nghẹn tới trợn tròn mắt, cũng không nỡ dừng lại.
Dưới ảnh hưởng của Ngô Nặc, người bộ lạc Trường Hà đã dần học được thói quen sử dụng đũa gỗ, cũng quen trước khi ăn cơm rửa tay sạch sẽ, vừa thấy có người trực tiếp dùng bàn tay bẩn thỉu bốc đồ nhét vào miệng, đồ trong chén ăn xong còn thè lưỡi ra liếm, Thủy Sa và đại vu cũng nhịn không được nhíu mày.
Kim lớn hơn hai em trai gần mười tuổi, ít nhiều gì cũng có tâm nhãn hơn hai thằng em, lưu ý thấy sắc mặt đại vu bọn họ hình như không đẹp lắm, trong lòng hắn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-dien-giao-dich-chi-nguyen-thuy-the-gioi/1568644/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.