Ngô Nặc được Bạch ôm, sải cánh bay, chỉ chớp mắt thôi đã đến nhà đại vu. Vén rèm da thú đi vào phòng, Ngô Nặc liền nhận ra Kim đang ngồm ngoàm ăn khoai trắng, hán tử thú nhân cao lớn cường tráng trong ký ức, chỉ ngắn ngủi mấy tháng không gặp, đã gầy đến mức tựa như sào trúc, mái tóc vàng nâu dơ bẩn dính thành từng cục, râu mọc kín che đi gần nửa khuôn mặt, nước canh nóng thuận theo chùm râu bẩn chảy lên da thú ẩm ướt, trông Kim nào còn nửa phần uy phong khi đến hội chợ bộ lạc, hắn nhìn như già đi không chỉ mười tuổi, lôi thôi lại sa sút. Hai em trai của Kim ngoại hình rất giống hắn, nhưng trông trẻ tuổi hơn hắn nhiều, giữa mày lộ ra sự non nớt thanh thuần, vừa nhìn chính là thú nhân vừa thành niên chưa bao lâu. Hai người sớm đã đói muốn chết, trước húp mấy ngụm canh thịt, sau đó bốc khoai trắng dùng sức nhét vào miệng, nghẹn tới trợn tròn mắt, cũng không nỡ dừng lại. Dưới ảnh hưởng của Ngô Nặc, người bộ lạc Trường Hà đã dần học được thói quen sử dụng đũa gỗ, cũng quen trước khi ăn cơm rửa tay sạch sẽ, vừa thấy có người trực tiếp dùng bàn tay bẩn thỉu bốc đồ nhét vào miệng, đồ trong chén ăn xong còn thè lưỡi ra liếm, Thủy Sa và đại vu cũng nhịn không được nhíu mày. Kim lớn hơn hai em trai gần mười tuổi, ít nhiều gì cũng có tâm nhãn hơn hai thằng em, lưu ý thấy sắc mặt đại vu bọn họ hình như không đẹp lắm, trong lòng hắn không khỏi lộp độp__ lẽ nào đại vu ghét anh em họ ăn quá nhiều? Không nên chứ, không phải đại vu đã nói thức ăn trong nồi đều là cho ba anh em họ sao? Đúng lúc này, Ngô Nặc và Bạch đi vào. Kim vừa rồi mượn thân phận bạn của Ngô Nặc để vào bộ lạc Trường Hà, nhưng tính thật ra, giao tình giữa họ cũng chỉ hạn chế trong lần giao dịch đá đen đó, Vu Nặc có thể xem hắn là bạn không? Trong lòng Kim bất giác có chút thấp thỏm bất an. “Vu… Vu Nặc.” Âm thanh vô thức nhẹ bỗng, nghe sao cũng có mùi vị chột dạ. Trên gương mặt búp bê của Ngô Nặc lộ ra sự kinh ngạc và vui mừng vừa đúng: “Anh Kim, đúng là anh à? Vừa rồi Bạch nói với tôi anh đến bộ lạc, tôi còn không tin đâu, không ngờ anh đến thật, hai vị này là?” Nhìn thấy nụ cười chân thành (?) lại nhiệt tình trên mặt Ngô Nặc, tất cả lo lắng trong lòng Kim đều tan sạch, trực tiếp xếp Ngô Nặc vào vị trí anh em tốt, cười nói: “Hai đứa này là em trai tôi, nó là Lam Nhĩ, nó là Bạch Vĩ. Lam Nhĩ Bạch Vĩ, y chính là Vu Nặc… đại nhân mà anh đã từng nói với hai đứa.” Kim vô thức thêm tôn xưng sau tên của Ngô Nặc. “Vu Nặc đại nhân!” “Vu Nặc đại nhân!” Lam Nhĩ và Bạch Vĩ đứng bên cạnh Kim, nghe theo gọi Vu Nặc, nhưng trong lòng thì nghĩ, Vu Nặc này nhìn thật nhỏ, nói không chừng còn chưa thành niên đâu! Nhưng, một người huyết mạch đại vu chưa thành niên, vậy mà có thể khiến anh của họ cam tâm tình nguyện thêm vào tôn xưng ‘đại nhân’, còn được ban cho họ Vu, địa vị của Ngô Nặc ở bộ lạc Trường Hà có lẽ không bình thường. Có lẽ, chuyện cầu trợ có thể bắt đầu từ chỗ y… Nhìn gương mặt búp bê đặc biệt thuần lương vô hại của Ngô Nặc, trong lòng ba anh em đều nổi lên suy nghĩ giống nhau. Bạch thấy ánh mắt Lam Nhĩ và Bạch Vĩ nhìn Ngô Nặc cứ xoay không ngừng, liền biết bọn họ đánh chủ ý gì. Dám đánh chủ ý lên người tiểu sứ thần của hắn, Bạch híp mắt lại, sau đó nhớ tới thần chỉ Ngô Nặc vừa nói với hắn, đáy mắt băng lam lóe qua một tia ám quang, nhìn sao cũng lộ ra vị hả hê. Kim đang cân nhắc làm sao mở miệng nói chuyện cứu viện, Ngô Nặc đã mở lời trước: “Mấy tháng không gặp, Kim đại ca sao lại gầy nhiều thế này?” Kim lại vừa mút đầy một chén khoai trắng, uống một miếng canh xong, khổ sở nói: “Còn không phải vì mùa đông năm nay…” Lời đã mở, Kim thuận thế tố khổ, kể từ lúc vào đông nhà mình luôn chịu lạnh chịu đói, đến bộ lạc đã chết đói chết lạnh bao nhiêu người, cuối cùng, miệng khô lưỡi nóng đi vào chính đề, “…Thủ lĩnh và đại vu của chúng tôi cũng thật sự là hết cách, cho nên phái chúng tôi đến mượn chút thức ăn mang về. Thủ lĩnh và đại vu đảm bảo, đợi mùa đông kết thúc, bọn họ sẽ trả lại gấp đôi số thức ăn đã mượn hiện tại, ngoài ra còn tặng một số đồ đá cho bộ lạc Trường Hà. Sau này, nếu bộ lạc Trường Hà có chỗ nào cần dùng đến bộ lạc Đại Thạch chúng tôi, chúng tôi nhất định tận lực giúp đỡ.” Đại vu vốn muốn nói gì đó, thấy Ngô Nặc lặng lẽ nháy mắt với mình, lập tức chuyển lời: “Không phải ta không nguyện ý giúp các cậu, mùa đông năm nay cũng không biết tới khi nào mới kết thúc, thức ăn bộ lạc Trường Hà chúng tôi cũng không nhiều, chuyện này chỉ dựa vào mình ta và thủ lĩnh thì không thể làm chủ… nói ra, Vu Hỏa của bộ lạc các cậu cũng tính là bạn cũ của ta, nể tình Vu Hỏa, ta tìm thời gian thay các cậu hỏi ý mọi người, thời gian này anh em các cậu cứ ở lại bộ lạc chúng tôi trước đi.” Đại vu đã nói đến mức này, Kim cũng không tiện nói thêm, trịnh trọng cảm tạ đại vu, sau khi cùng hai em trai chia hết nồi khoai trắng, được Bạch an bài tạm thời ở lại nhà Đằng. Đằng là thú nhân thành niên, đã rời khỏi cha mẹ sống một mình, tạm thời còn chưa tìm được bầu bạn mình thích, trong nhà trừ hắn ra còn có một đôi vợ chồng nô lệ. Vợ chồng nô lệ ban đầu ở trong nhà cũ của hắn, sau đó tuyết quá lớn, đè sụp nhà cũ, đôi vợ chồng nô lệ đó liền tạm thời dọn vào trong ký túc xá tập thể của nô lệ, hai người họ ban ngày trở về nấu cơm cho Đằng, chăm sóc gia súc nhà Đằng, tối sẽ về ký túc xá tập thể. Đằng ở một mình trong nhà mới, hắn lại không giống như Ngô Nặc và Bạch chú trọng phân chia ra nhà ăn, ăn cơm ngủ đều trong một phòng, phòng khác tự nhiên còn trống. Ba anh em Kim vào ở vừa hay. Đằng còn phải tuần đêm, sau khi an bài ba người Kim, hắn liền ly khai. Trong phòng đốt than, dưới đất trải thảm da thú dày, theo lửa than càng lúc càng hừng, trong phòng rất nhanh đã ấm áp. Lam Nhĩ sờ vách tường lạnh lẽo trơn bóng, hiếu kỳ nói: “Anh, nhà của họ xây bằng gì vậy? Chút khe hở cũng không có?” Kim hóa thành hình thú lười biếng nằm trên thảm da thú, vừa liếm vuốt vừa nói: “Sao anh biết được, nhưng ở trong căn nhà này thật thoải mái.” Bạch Vĩ cũng hóa thành hình thú, mới vừa thành niên, vóc dáng hắn chỉ bằng một nửa Kim, gầy đến mức dưới lớp lông đen thật dày cũng có thể nhìn thấy sống lưng nhô cao, chóp đuôi màu trắng rũ trên nền gạch, đảo qua hết lần này đến lần khác, nhỏ giọng ngưỡng mộ: “Nhà này thật đẹp, nếu sau này em cũng có thể có một căn nhà thế này thì tốt rồi.” Lam Nhĩ ngồi trên thảm da thú biến về hình thú, hắn và Bạch Vĩ là sinh đôi, vóc dáng lớn bằng nhau, nhưng khác với Bạch Vĩ, đuôi của hắn màu đen thui, nhưng ở chóp hai lỗ tai lại có một nhúm lông màu lam đậm, rất đặc biệt. Lăn lộn trên thảm báo đen khá lớn, đầu gối lên cái bụng phồng lên của Bạch Vĩ, liếm vuốt nhỏ giọng nói: “Nếu có thể ở luôn chỗ này thì tốt rồi.” “Anh cũng muốn ở trong nhà.” Có nhà xinh đẹp ấm áp còn có thức ăn ngon, không cần lo lắng lạnh chết đói chết, nếu hắn là thú nhân bộ lạc Trường Hà thì tốt rồi. “Không được nói bừa, nếu để thủ lĩnh và đại vu biết, cẩn thận mạng nhỏ của hai đứa!” Kim nghiêm túc cảnh cáo hai em trai không hiểu chuyện. Ở bộ lạc Đại Thạch, tuyệt đối không cho phép bất cứ ai xuất hiện lòng phản bội, cho đến nay, vẫn chưa có một ai phản bội bộ lạc Đại Thạch mà còn sống, bất kể là thú nhân hay thuần nhân. Lam Nhĩ nhỏ giọng lầm bầm: “Dù sao ở đây lại không phải bộ lạc, cũng không có người khác, lẽ nào anh không thích nơi nào sao?” Chỗ tốt thế này, sao hắn có thể không thích. Nhưng hắn không thể nói thế với em trai, Kim nhẹ gầm một tiếng, lấy ra khí thế của đại gia trưởng: “Ngủ, không được nói nữa!” Lam Nhĩ và Bạch Vĩ ngoan ngoãn ngậm miệng, chậu than càng lúc càng hừng, trong phòng càng lúc càng ấm áp, bôn ba trong cuồng phong bão tuyết gần một tháng, ba anh em sớm đã mệt muốn chết, bất tri bất giác mắt híp lại, rất nhanh đã ngáy. Ba người tỉnh lại trong mùi thơm thức ăn. Sau khi tỉnh lại, ba anh em muốn đại tiểu tiện tùy ý được Đằng dẫn đi thể nghiệm nhà xí một lần, sau khi ăn no một bữa cơm sáng khoai trắng, ba anh em dưới ‘mời mọc thịnh tình’ của Đằng thoải mái tắm nước nóng, lại mặc đồ mang giày da thú sạch đại vu phái người đưa tới, bọn Kim ngẩn ngơ tưởng như mùa đông đã qua, cuộc sống trở lại quỹ đạo. “… Các cậu muốn đi tìm Vu Nặc đại nhân?” Đằng nhíu mày hỏi. “Ừ!” Kim gật đầu, trong bộ lạc Trường Hà chỉ có một mình Ngô Nặc tạm tính là người quen của hắn, chuyện cầu viện, thái độ của đại vu rất mập mờ, Vu Nặc là đệ tử của đại vu, ít nhiều cũng có thể biết chút gì đó. Sống ở bộ lạc Trường Hà quả thật thoải mái, nhưng hắn lo cho người nhà, hắn muốn sớm bàn ổn thỏa rồi về. “Vu Nặc đại nhân lúc này đang dạy học cho trẻ em bộ lạc, các cậu qua cũng chỉ có thể chờ bên ngoài phòng học.” Đằng đã được Ngô Nặc âm thầm an bài, tiết lộ một chút tình huống của bộ lạc cho bọn Kim. “Dạy học? Phòng học? Là sao?” Kim và các em trai nhìn nhau, căn bản không hiểu ý của hai từ này. “Đi thôi, cùng tôi qua xem các cậu sẽ biết.” Rất nhanh, bốn người đã đến ngoài phòng học được sửa từ nhà ăn. Từ xa, họ đã nghe thấy một chuỗi âm thanh trong sáng chỉnh tề, nói một loại ngôn ngữ họ chưa từng nghe qua. Lại gần phòng học, thông qua cửa sổ lớn không có bất cứ che chắn nào, bọn họ nhìn thấy đám trẻ lớn lớn nhỏ nhỏ ngồi đầy phòng, cùng Vu Nặc từng câu từng chữ đọc… ký tự trên mảnh vải. Lam Nhĩ hạ giọng hiếu kỳ hỏi: “Bọn chúng đang đọc cái gì vậy? Vu chú sao?” Đằng nhỏ giọng nói: “Không phải vu chú, là văn tự.” Lam Nhĩ và Bạch Vĩ tuổi nhỏ, không biết cái gì là văn tự, nhưng Kim từng nghe người ta nói, trên mặt bất giác lộ ra sự kinh ngạc: “Văn tự? Không phải chỉ có bộ lạc siêu cấp được thần linh chiếu cố mới có văn tự sao?” Đằng ra hiệu yên lặng, kéo ba người tới cạnh phòng học, nhỏ giọng nói: “Mấy cái đó là văn tự của bộ lạc cũ của Vu Nặc đại nhân, hiện tại ngài không thể trở về nữa, nên quyết định dạy những văn tự này cho trẻ em bộ lạc chúng tôi.” Nơi ngoài Hắc Sắc sâm lâm, không ít bộ lạc siêu cấp, nhưng bộ lạc siêu cấp có văn tự của mình lại rất hiếm hoi, không bộ lạc nào không phải bá chủ một phương. Vu Nặc, rốt cuộc lai lịch thế nào? Lẽ nào những thay đổi nghiêng trời lệch đất của bộ lạc Trường Hà, toàn bộ là vì… y? Đúng, nhất định là thế! Thoáng chốc, Kim cho rằng mình đã đoán được chân tướng. Nếu thật sự là thế, Vu Nặc không chỉ đơn giản là đệ tử đại vu như thế, nếu Vu Nặc chịu mở miệng nói giúp hắn, có khi họ thật sự có thể mượn được thức ăn! Nhưng, Vu Nặc sẽ giúp họ sao? Kim còn đang trầm tư, trong phòng học đột nhiên truyền ra một tiếng hổ gầm thấp trầm, đám nhóc toàn bộ lao ra khỏi phòng học, có vài đứa kết bạn đi nhà xí, có vài đứa thì chơi trong trời tuyết. Nhìn mấy ấu thú nhân mập tròn lăn lông lốc chơi đùa trong tuyết, Kim không khỏi nhớ tới con trai bảo bối đã gầy chỉ còn mỗi bộ lông của mình, trong lòng ngũ vị tạp trần không ra tư vị gì. Nếu bọn họ có thể sống ở đây thì tốt rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]