“Ui…” Ngô Nặc ôm chân trái, đau đến hít ngược mấy lần, chỉ một thoáng, y đã trân mắt nhìn chân mình sưng thành cái bánh bao, là cỡ đặc biệt lớn.
Y cắn chặt răng, nhẹ di động chân trái, lại dùng tay xoa chỗ bị thương, xác định không ảnh hưởng đến xương, trong lòng mới thấy đỡ hơn. Thầm nói một tiếng xui xẻo, Ngô Nặc ngẩng đầu đánh giá tình hình xung quanh.
Trên vách đá xung quanh hang động mọc đầy rêu màu vàng non cùng với nấm huỳnh quang màu gạo, chỉ ánh sáng của một cây nấm huỳnh quang vô cùng ảm đạm, nhưng sinh trưởng thành mảng thành mảng, lại là trong một hang động không chút ánh sáng, ánh sáng tụ lại đủ để Ngô Nặc mơ hồ nhìn được tình huống xung quanh.
Đây là một động đá vôi to lớn, cửa động y vừa rơi xuống, cách mặt đất khoảng hai ba chục mét, may mà ở cửa động mọc nhiều dây mây, trong quá trình rơi xuống, y nhiều lần túm được số dây mây này, giảm bớt tốc độ rơi xuống, nếu không cứ rơi thẳng từ miệng hang xuống như thế không thể nào chỉ bị trật chân đơn giản thế này, mà có khả năng ngã thành cái bánh thịt luôn, vì phần đáy hang là một loại tinh thể không biết tên màu đỏ sậm, cứng chắc dị thường, không có một cọng cỏ.
Trong quá trình rơi xuống, Ngô Nặc trừ bị trật chân trái, toàn thân trên dưới cũng bị cọ nhiều chỗ.
Lần này y ra ngoài cùng Bạch, không nỡ mặc bộ đồ lúc xuyên từ hiện đại tới, vì bộ đồ đó chất lượng vốn đã không tốt, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-dien-giao-dich-chi-nguyen-thuy-the-gioi/1568616/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.