To lớn.
Ngô Nặc nhìn trạng thái thứ ba của Bạch, cảm giác đầu tiên chính là to lớn.
Hình thú của thú nhân bình thường lớn hơn hình thú của động vật phổ thông một đến hai lần, mà hình thú của Bạch còn lớn hơn thú nhân bình thường một chút, chiều cao một mét bảy lăm của Ngô Nặc còn chưa cao bằng chi trước của hắn, ước chừng tính từ vai chắc gần bốn mét, lúc ngửa đầu cả thân thể cao trên năm mét, chiều dài vượt qua mười mét, một bên cánh hoàn toàn sải ra độ dài vượt qua ba mươi mét, hai bên cánh màu bạc đồng thời sải ra, khiến người ta lập tức có cảm giác mặt trời bị che phủ.
Dưới hình thái dực hổ, da lông của Bạch cũng hoàn toàn khác với hình thái ấu miêu, cho dù đều là màu bạc, nhưng lại có thêm vằn đen quẩn quanh toàn thân, thậm chí trên trán còn hình thành một phù văn hình ‘hỏa’ đặc biệt, mắt hổ băng lam lạnh lẽo thú tính phối với một cặp răng nanh trắng tuyết sắc bén, điểm thêm vô số khí chất hung hãn.
Cự thú tiền sử cũng chẳng qua là thế này.
Trời ạ, hàng này còn là mèo con tối qua bị y gãi da bụng đến mức rên hừ hừ không?
Đợi thấy rõ hình thái dực hổ của đại miêu, Ngô Nặc cảm thấy chân hơi mềm đi, vô thức lùi lại mấy bước, không chú ý đến cục đá dưới chân, bị trật một cái, trọng tâm nghiêng đi, thân thể đổ về sau.
Ngay lúc Ngô Nặc cho rằng mình sẽ bị ngã cho mông nở hoa, trên eo chợt siết chặt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-dien-giao-dich-chi-nguyen-thuy-the-gioi/1568614/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.