Hệ thống tuy hơi lừa đảo một chút, nhưng cá cơm khô hiệu hệ thống thật sự rất ngon, vừa giòn vừa thơm không có mùi khói còn mang theo vị cay thơm nồng, đừng nói Bạch, ngay cả Ngô Nặc kiếp này cũng chưa từng ăn qua cá cơm khô nào ngon như thế.
Một túi cá cơm khô đại khái một cân, bị Ngô Nặc và đại miêu nhóc một con tôi một con, trở thành bữa khuya giải quyết sạch sẽ.
Giải quyết xong miếng cá cơm khô cuối cùng, một người một mèo đều liếm môi, hãy còn thèm thuồng.
“Số cá cơm khô này là cậu làm buổi chiều sao?” Bạch biết rõ trên người Ngô Nặc có những thứ gì, cá cơm khô này không có trong ấn tượng của nó, vì buổi chiều nó không có ở đây, cho nên nó chủ quan nhận định số cá khô này là Ngô Nặc làm lúc chiều.
Ngô Nặc liền gặp điểm khó.
Là nói thật? Hay tùy tiện bịa chuyện?
Nếu nói thật, y không xác định liệu có bị Bạch xem thành yêu quái đuổi ra khỏi bộ lạc không, hoặc sẽ có kết cục còn thảm hơn. Dù sao, từ cổ chí kim, nhân loại luôn ôm lòng sự hãi và bài xích cực lớn đối với thứ chưa biết.
Ngô Nặc nắm chắc lần này có thể tùy tiện nói xạo cho qua, lừa được Bạch, đơn giản nhất chẳng qua chính là thuận theo lời bạch, nói cá cơm khô này mình vừa làm buổi chiều.
Nhưng một lời nói dối luôn sẽ tạo ra càng nhiều lời nói dối để lấp liếm, kết cục của nói dối nhiều, một là biến thành tên lừa gạt miệng trơn lưỡi trợt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-dien-giao-dich-chi-nguyen-thuy-the-gioi/1568580/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.