Ngô Nặc mơ hồ nghe thấy một âm thanh rất ồn ảo, ngao ngao ngao, luôn kêu tới kêu lui bên tai, quả thật phát phiền, còn đáng ghét hơn cả đồng hồ báo thức của y. Ngô Nặc không kiên nhẫn đưa tay vỗ nơi phát ra âm thanh, kết quả vỗ phải một thứ ẩm ướt, lạnh tới mức y giật mình, thoáng cái mở to mắt.
Bầu trời trong xanh nắng ráo dị thường, hằng tinh (là các sao tự phát sáng và phát nhiệt) màu cam thật lớn đang chậm rãi dâng lên bên chân trời, trong không khí lan tỏa hương thảo mộc nồng đậm. Ngô Nặc theo bản năng hít sâu một cái, rồi chậm rãi thở ra, đợi đã, đây là đâu?
Hình như trời hơi xanh quá, mặt trời hình như cũng lớn hơn bình thường hay thấy, hương thảo mộc, đúng rồi, hương thảo mộc, không khí tỉnh thành nổi tiếng là không trong lành, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày dù không tới ba trăm ngày bị sương mù bao trùm thì ít nhất cũng có hai trăm ngày không nhìn thấy mặt trời, càng khỏi nhắc tới hương thảo mộc gì đó, cả ngày trừ khí thải xe hơi vẫn là khí thải xe hơi.
Cơn buồn ngủ dần biến mất, ký ức trở về từng chút một.
Hôm qua, hôm qua, y nhớ hôm qua y đang bán xiên nguội ở khu du lịch, sau đó thành quản, đúng, chính là tên bụng bự mắt cá chết đó lần nào cũng không buông tha y, sau đó y cưỡi xe chạy đi, rồi tiếp theo…
Hình như bị xe tông!
Ngô Nặc ngồi bệt xuống đất, chỉ thấy trước mắt toàn là từng cánh rừng và bãi cỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-dien-giao-dich-chi-nguyen-thuy-the-gioi/1568569/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.