Chương trước
Chương sau
Note: *Tung hoa* Chúc mừng Lăng Tiêu đã lật được kèo =))

.

.

.

Tôi vùng vằng đứng bên xe Lăng Tiêu. Tôi bảo tôi nay em với anh không nói ra ngô ra khoai được đâu, anh để em đập cái chai kia một phát xem như xong chuyện à?

“Đến chỗ anh rồi hẵng nói”. Lăng Tiêu kéo tôi ra sau lưng anh.

“Chỗ gì của anh chứ”. Tôi đưa chân đạp lên bánh xe anh.”Anh giải thích trước đi”

“Giải thích cái gì?”

“Nhảm nhí, anh tự lo giải thích đi”

“Chuyện uống rượu à, lát nữa anh kể em nghe, quỳ xuống luôn cũng được, lên xe cái đã”. Lăng Tiêu vỗ lên yên xe.

“Vớ vẩn”. Tôi ghi nhớ,leo lên yên xe ngồi.”Anh cứ nói, em chờ anh quỳ đó”

Tôi không thích ngồi đằng sau, căn bản chính là vì không có chỗ để tay, dù là có để trên đùi, phía sau, hay ở trước, cũng thấy hơi ngốc, vậy nên tôi thử để tay loạn xạ, còn khoanh tay trước ngực, kết quả trông càng ngốc.

Lăng Tiêu vốn biết tôi đang làm gì, quay đầu ra sau cười một cái.

“Cười mốc xì, nghiêm túc đi”. Tôi mắng.

“Có ai nhìn đâu”. Lăng Tiêu nói, cầm lấy tay tôi đặt ở ngang hông mình.

“Phải nói chứ, anh say rượu mà chạy xe à?”. Tôi dán mặt lên vai Lăng Tiêu, có thể ngửi thấy mùi rượu trên người anh.

“Hiện giờ anh rất tỉnh”

“Cả người đầy mùi rượu”. Tôi khịt mũi.”Hôm nay rốt cục anh đã uống bao nhiêu?”

“Cũng đâu có nhiều, tại uống rượu pha thôi, tửu lượng của anh so với em vẫn…”

“Dẹp đi, anh biết sẽ say còn uống sao? Có phải anh định mượn rượu để làm gì đó?”. Tôi ngắt lời anh, thuận tay chưởng một phát lên bụng anh.

“Đừng đánh bụng đừng đánh lên bụng, buồn nôn”. Lăng Tiêu nói tiếp phần dang dở.”Anh thật tình không cố ý, không có rượu trắng, ảnh chỉ đưa anh một ly rượu đỏ, anh cảm thấy mình uống một ly thì có gì đâu, chưa kể là sau này sẽ không gặp nữa, thế là uống cạn một ly”

“Sau đó anh ngã lăn luôn à”

“Hơi chóng mặt, cũng thấy mệt, khoảng thời gian này anh có ngủ ngon được đâu”

“Anh muốn nói là anh không say, chỉ ngủ thiếp đi?”

“À, cả hai”. Lăng Tiêu siết chặt tay tôi.”Sao em lại đến chứ, anh đâu có nói cho em biết”

“Hai tay lo lái xe”. Tôi hất tay anh ra.”Anh nói xem làm sao em biết, mẹ nó làm sao em biết, em gọi điện cho anh, hắn bắt máy”

“Ảnh nhận điện thoại cho anh?”

“Đúng vậy, Đinh Bằng gọi cho anh, hắn không nhận, em sợ có chuyện gì, nên gọi đến một cuộc”

“Ra vậy”. Lăng Tiêu đáp lời, rồi không nói nữa.

Tôi cùng Lăng Tiêu đi vào thang máy, suốt từ nãy anh không nói chuyện, dáng vẻ như đang suy nghĩ gì đó, tôi cứ nhìn chằm chằm anh, anh không hề phát hiện ra.

“Nghĩ gì vậy”. Lúc ra khỏi thang máy tôi hỏi anh.

“Không có”. Anh xoay người ôm lấy tôi.

“Chỗ này có camera đúng không?”. Tôi nhắc nhở anh

“Ừ, anh chắn em lại, ống kính quay được tưởng rằng anh ôm con gái”

“Vậy ha, người ta sẽ nói anh quá trâu, cưa được Lý Vũ Xuân luôn” (*)

[(*): Một nữ ca sĩ rất đẹp trai :v]

Lăng Tiêu cười, buông tôi ra, cúi đầu nghiêm túc nhìn tôi một hồi, hỏi:”Em còn giận hay không?”

“Anh thấy sao?”

“Chính là anh thấy em không còn giận mới hỏi”

“Em đây chính là tức giận không nổi, lòng dạ em đây rộng rãi chứa được cả vũ trụ bao la mà”

“Nhận ra mà”.Lăng Tiêu cắn lên khóe miệng tôi một cái.”Đây cũng là điểm anh say mê, rất mau hết giận”.

“Em nói nhé, những lời này không cần phải nói cho hàng xóm nghe đâu…”. Tôi nhìn một hàng cửa đóng, cảm thấy ghé tai vào sẽ nghe được, mắt mèo trên cửa thấy được mà.

Lăng Tiêu cười cười, xoay người mở cửa.

Lúc vào cửa đột nhiên thân người anh sựng lại, xém xíu nữa tôi đâm sầm vào anh.

“Mẹ anh đã đến”. Anh buồn bã lên tiếng.

“A?”. Tôi nghe thấy lời này vô cùng hoảng sợ, xoay người về phía thang máy định bỏ trốn.

Lăng Tiêu kéo tôi lại.”Đã đến thôi, không phải bây giờ”

“Mẹ anh đến làm gì? Làm sao anh biết là bà ấy đã đến?”. Tôi hỏi, trong đầu lại thoáng qua ánh mắt sắc như Độc Cô Cửu Kiếm của mẹ Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu chỉ vào bình hoa bên TV, ở đó cắm một đóa mã đề liên (*)

[(*): Bên mình gọi nó là ‘loa kèn sông Nile’]

“Mẹ anh đến tặng hoa cho anh?”

“Mỗi lần đến mẹ đều mua hoa”

“Anh xác nhận là bà ấy đi rồi?”. Tôi hơi chột dạ, cảm thấy mẹ anh chắc còn nấp đâu đó trong phòng.

“Đảm bảo đi rồi, em cứ yên tâm đi, bảo bối”. Lăng Tiêu xoay người khom lưng nhấc bổng tôi lên, tôi không hề phòng bị, để cho anh ôm lên, mấy bước đi vào phòng ngủ, ném tôi một phát lên giường.

“Em nặng quá đi”.Lăng Tiêu chống tay lên giường thở, còn nở nụ cười.

“Vớ vẩn”. Tôi dương dương tự đắc duỗi eo.”Anh cho rằng em là tên Đỗ Tâm Vũ nhỏ người kia sao?”

“Đừng nhắc đến ảnh…”. Lăng Tiêu cau mày.

“Ông đây khó chịu”

“Cho em thoải mái liền”

Lăng Tiêu nhào lên chặn tôi lại, áp môi đến miệng tôi, đầu lưỡi nóng lòng thăm dò vào bên trong.

“Ừm…”. Tôi bị anh đè xuống có hơi nghẹt thở, đẩy anh một phát, vùng vằng để đầu được thoát ra.”Anh phát tình hả, làm gì đó”

“Say rượu làm loạn…”. Lăng Tiêu nắm lấy cằm tôi.”Cho anh hôn một cái”

“Hôn một cái là được?”. Tôi như đứa khờ hỏi tiếp một câu.

“Làm tiếp cái nữa”

“Chết tiệt”.Mặt tôi phút chốc đỏ bừng, như bị đốt vậy, muốn đá văng anh xuống giường luôn.

“Em đúng là không suy nghĩ gì”. Lăng Tiêu nhìn tôi xong phá lên cười, đưa tay kéo lưng quần tôi.”Anh không làm đau em đâu, anh với em không giống nhau”

“Mẹ nó”.Tôi cố túm lấy lưng quần, phải kéo, hôm nay tôi không mặc quần jeans là một cái quần thể thao dây thun vô cùng thuận tiện, mặc vào dễ kéo ra cũng dễ luôn.

“Định so tài với anh sao?”. Khóe môi Lăng Tiêu cong lên, lông mày còn nhướn lên, người này uống rượu thật mẹ nó không giống bình thường mà.

“Có ý đó, thế nào, anh muốn sao?”. Tôi khẽ cắn răng, chết cũng không buông.

“Được”. Lăng Tiêu buông quần tôi ra, cởi áo thun trên người ra, ném sang một bên, sau đó bắt đầu cởi quần.”Chúng ta cùng trần truồng”

“Ôi trời, tôi đệt”. Tôi ca thán.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy rõ cơ thể Lăng Tiêu, dáng người chuẩn, cơ bụng đẹp đẽ, đường bụng bằng phẳng…Cũng may anh chưa cởi luôn quần lót, nhưng vẫn thấy đường cong quanh quần lót của anh.

Tôi dời tầm mắt đi, lật người nằm trên giường, chôn mặt vào gối, tôi cảm thấy cơ thể mình nổi hơi nóng không cách nào kìm lại được, cơ thể Lăng Tiêu đã thành công trong việc trỗi dậy khao khát nào đó trong lòng tôi, thừa dịp còn chưa rõ, tôi quyết định chôn mặt đi, việc này mẹ nó thật vô dụng mà.

“Sợ sao?”. Lăng Tiêu hỏi, hơi thở ấm nóng phả trên cổ tôi.

Đại khái là nhờ uống rượu nên bàn tay Lăng Tiêu với vào bên trong quần áo tôi sờ qua sờ lại thật ấm. Lúc anh kéo áo tôi ra, tôi vẫn cương quyết chống cự không thèm động đậy xíu nào, sau đó bờ môi mềm của anh nhẹ nhàng buông lơi trên lưng tôi, cảm giác mềm mại đó làm hơi thở tôi trở nên gấp gáp.

Anh hôn một đường đến thắt lưng, tôi giật mình, xoay người qua đẩy mặt anh ra, anh chụp lấy tay tôi ấn xuống, nhẹ nhàng áp người lên trên, lúc làn da trần dán vào lưng tôi, tôi thấy chóng mặt, cơ thể anh nóng dần lên, làm tôi như bùng cháy, không nói nên lời.

“Tư thế này sao?”. Anh hỏi thầm bên tai tôi, hơi thở phả trên cổ tôi, ấm áp.

“Đệt ông nội anh…”. Tôi mắng một câu để thể hiện tâm trí mình còn tỉnh táo.

“Anh không có ông nội, em xem đến lượt anh được chưa?”. Lăng Tiêu khẽ cười, tay trượt vào quần trong tôi, nhéo nhẹ một cái.

“Chết tiệt”.Tôi hơi ngạc nhiên quay đầu lại nhìn anh.”Mẹ nó anh còn nói được những lời này sao?”

“Anh nói thật”. Lăng Tiêu theo thế đẩy tôi về lại vị trí, nằm trên người tôi, nói như đang mê. “Anh muốn em”

“Anh…”.Tôi nói chưa dứt lời, anh đã bá đạo hôn đến, tay dùng sức lôi quần tôi xuống, kéo xong anh ngồi thẳng dậy, hai tay quăng quần tôi xuống đất.

Tôi không có động lực để phản kháng, phản ứng của tôi rõ thế này rồi, giờ mà còn phản kháng thì quá giả tạo. Tôi nhắm mắt lại, lúc Lăng Tiêu hôn mình, tôi đưa tay ôm lấy thắt lưng anh.

Lăng Tiêu vừa hôn vừa đưa tay mò mò dưới gối, tôi nhìn anh, thời điểm hành sự còn không lo chuyên tâm. “Anh làm gì đó”

“Tìm bao cao su?”. Tôi nói thêm một câu, bổ sung xong tôi phải một trận ngượng chín người.

“Ai thèm đồ chơi đó”.Lăng Tiêu nói, tay rút từ gối về, cầm đồ huơ huơ trước mặt tôi. “Tìm cái này”

Tôi nhìn qua đồ trên tay anh, một chữ Trung Quốc cũng không có, nhìn qua thật không hiểu gì.”Đây là gì? Keo 502? Kem đánh răng?”

Lăng Tiêu hơi sững sờ, bật cười, nói bên tai tôi.”Dầu bôi trơn, mua lâu rồi, lần trước đã muốn dùng, em chưa cho anh cơ hội”

“Anh là đồ dâm tặc”. Rất lâu sau tôi mới phản ứng kịp, nhìn lại vật trên tay anh, tôi cảm thấy rất ngượng ngùng, cả người chắc là đều đỏ ửng.

Lăng Tiêu cười cười, không lên tiếng, mở nắp vặn, tôi quay đầu đi. “Tắt đèn”

“Được”

Chìm trong bóng tối, chỉ có thể nghe được tiếng thở của tôi và Lăng Tiêu hòa vào nhau, có phần đứt quãng. Lúc ngón tay anh dò vào thân thể mình, tôi căng người lên: “Đệt, đau”

“Này mà đau?”. Lăng Tiêu không để đến đến tôi, tiếp tục tiếp vào trong.

“Mẹ nó, anh thử đi”

“Lần trước em vào thẳng luôn đó, anh đâu có la đau”

“Đệt…”

Một lát sau khi ngón tay Lăng Tiêu trêu đùa xong, nhẹ nhàng hỏi: “Khá hơn nhiều rồi, em thả lỏng chút đi”

Tôi nghĩ đầu óc mình có phần mơ hồ, vì tôi tỉnh bơ trả lời.”Ừ”

Lúc Lăng Tiêu đi vào trong cơ thể mình, tôi cảm thấy như bị đâm xuyên qua, nhưng chỉ kịp kêu lên một tiếng, vì Lăng Tiêu đột nhiên dừng lại, hỏi bên tai tôi:”Đau như vậy sao?”

“Rút ra ngay”.Tôi đẩy anh, mồ hôi tuôn xuống.

“Em từng nói là, như vậy rồi lẽ nào dừng lại”. Lăng Tiêu tiếp tục thẳng đến. “Làm sao bây giờ”

“Chết tiệt…”. Động tác này của anh làm tôi muốn trào nước mắt, mẹ nó thật khó chịu.

Tôi muốn giãy giụa, nhưng trong tư thế này hai chân bị tách ra không có điểm tựa lực, tay còn bị Lăng Tiêu ấn chặt. Tôi cảm thấy mình vô thức co chân lại còn làm anh thêm hưng phấn, hoặc là vì tôi không ngăn được tiếng rên rỉ phát ra làm anh cho rằng tôi thích lắm, không thèm hỏi tôi có đau hay không nữa, vùi đầu vận động như pit tông.

…..

Lăng Tiêu mở đèn, ngon đèn phòng ngủ lại nhẹ nhàng hắt lên, tôi che mắt lại. “Tắt đèn”

Anh không lên tiếng, cầm chăn đắp lên người tôi. Tôi nắm cái mềm, trùm đầu anh lại.”Lăng Tiêu anh là đồ táng tận thiên lương”

“A?”.Lăng Tiêu không nhịn được phải bật cười, cách cái chăn ôm lấy tôi.”Đừng quấn cho anh cái mũ to đùng vậy chứ”

“Tránh sang một bên, nóng”

“Tắm là được, để một hồi sẽ bị cảm”.Lăng Tiêu đẩy tôi.

“Ừ”. Tôi đáp lời, đưa đầu từ cái chăn ra, cảnh cáo anh.”Em tắm trước, tắm xong anh hãy vào, hôm nay không chơi trò uyên ương nghịch nước”

“Vì sao? Anh giúp em tắm mà”. Lăng Tiêu hôn lên mặt tôi một cái, cười bảo.

“Vì em muốn đi WC”

“Vậy cứ đi”

“Đi bự đó”

Lăng Tiêu sửng sốt một chút, sau đó nằm gục xuống giường mà cười, cười đến mức muốn nghẹt thở. Tôi hơi bực bội, ngồi dậy đá anh một phát. “Có gì mà cười”

“Em chắc không đi bự đâu ha”

“Vậy lát sau xong chuyện em thông báo cho anh kiểm tra ha?”. Tôi nói, nhìn anh tỏ vẻ ghê tởm.”Anh là đồ đần”

“Kiều Dương em thật xấu xa”. Lăng Tiêu đứng dậy vuốt mặt tôi.

“Bộ anh tốt lắm sao, vốn dĩ em nghĩ anh tốt xấu gì cũng là công tử phong lưu, giờ mới biết là giả bộ hết, anh chính là đồ lưu manh”

“Ở với em vui quá chừng, vui quá nên dễ hiện nguyên hình”. Lăng Tiêu ngừng cười, nghiêm túc nhìn tôi mà nói.

Tôi lại co người, bảo rằng.”Anh với Đỗ Tâm Vũ ở bên nhau không vui sao?”

“Sao mà lại nhắc ảnh nữa?”

“Ghen, ghen chết đây”

“Anh cũng ghen mà, chẳng qua đến giờ vẫn không nói thôi”

“Anh có gì để mà ghen”

“Có chứ, Từ Tiếu Thiên”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.