Hôm nay trong trường có rất nhiều người, sân vận động chìm trong tiếng gào thét, tôi bị mấy anh trai mạnh mẽ trong phòng ký túc xá lôi đến sân vận động để xem trận đấu bóng rổ giao hữu của trường tôi với trường Đại học sư phạm. Trường tôi rất máu lửa trong các công tác thể dục thể thao, đua chen đủ thể loại, bóng chày bóng rổ bóng đá bóng bàn, thậm chí còn đăng cai giải đấu một lần.
Tôi không có hứng thú với các phong trào thể dục thể thao, nói cho chính xác thì bất cứ hình thức nào làm đổ mồ hôi tôi đều không hảo. Nói thêm một chút, tôi thật sự thất vọng với bố ở một điểm : bố tôi là người hâm mộ bóng đá cuồng nhiệt, ông đầy lòng nhiệt tình đem đam mê đó áp lên người tôi. Khi tôi vừa mới chập chững biết đi, ông đã mua bóng đá về dạy tôi lùa bóng, cố gắng được vài tháng, rốt cục ông phát hiện ra là thời điểm quả bóng lăn qua lăn lại trên mặt đất, trừ việc tròng mắt tôi đong đưa theo nó thì tôi cứ ngồi yên trên mặt đất, cả đứng dậy cũng lười.
Vì vậy ông rút ra kết luận, nuôi con trai thế này chẳng bằng đẻ đứa con gái còn có lời hơn.
Cho nên khi tôi đi tập Taekwondo, hơn nữa còn kiên trì luyện hai năm, bố tôi mê man, nhưng ông lại rất nhanh hiểu ra, thì ra con trai ông đã sớm biết rằng bóng đá Trung Quốc vốn chỉ làm trò cười cho dân chúng.
Thật ra tôi luyện Taekwondo không phải do xuất phát từ ý nguyện của mình, mỗi ngày mặc đồng phục dày cộm, mồ hôi đầm đìa chảy ướt lưng áo, “hey”, “hey” rồi lại “hey”, làm tôi thật đau khổ. Nhưng tôi không còn cách khác, vì lúc Kiều Đóa Đóa lên cấp 2 có tên nhìn dáng dấp thấy ngay là tương lai sẽ vào nhà đá theo đuôi nhỏ về nhà, đòi kết bạn. Kiều Đóa Đóa không muốn sinh phiền phức, nhỏ bảo tôi, không phải em không muốn có bạn trai, nhưng mà trông tên này không dễ nhìn chút nào! Nghe xong lời này tôi đã thấy đầy vấn đề, ý tứ chính là nếu cậu bạn này đẹp trai thì nhỏ sẽ cân nhắc sao.
Hậu quả này tương đối nghiêm trọng, vì vậy ngày ngày tôi phải đảm nhiệm trọng trách đưa đón Kiều Đóa Đóa đi học, xuất phát từ việc muốn bảo vệ bản thân cũng như đề phòng chuyện mấy kẻ theo đuổi Kiều Đóa Đóa gây chuyện, tôi luyện Taekwondo hai năm. Sau khi Kiều Đóa Đóa lên cấp 3, từ nhà đi bộ đến trường học chỉ tốn 3 phút, tôi lập tức từ biệt võ đường.
“Trường Sư phạm nhiều gái đẹp ghê…”. Uy ca la lớn bên tai tôi, tôi đưa tay chỉ vào mắt gã.“Mày kìm chế lại chút đi, có cả vạn người ở đây, đừng có làm lố”
Cùng lắm phải thừa nhận,anh em trường Sư phạm quả là hạnh phúc hơn bọn tôi nhiều, mặc kệ tỉ lệ gái đẹp là bao nhiêu thì người ta cũng đếm số lượng, trong một trăm lòi được một thì gom tổng thể cũng được một vườn hoa, huống chi họ còn dự bị được khối em gái ngon lành ở trường trung học trực thuộc. Đâu có như bọn tôi, tính cả nữ nhân viên trong trường, gom lại cũng chẳng đủ nhét răng cho bọn sói.
“Các bạn ở đây sao, làm mình tìm cả buổi”. Giọng nói của Đào Nhiên vang lên từ phía sau. Tôi bỗng lên tinh thần, gái đẹp bên chúng tôi không nhiều, nhưng chất lượng lại rất cao đó.
“Em gọi điện thoại đến không được sao”. Từ Tiếu Thiên liều mạng chen vào chỗ bên tôi để chừa chỗ cho Đào Nhiên ngồi, tôi cũng chỉ còn cách đẩy về bên phía Trần Chí Xa và Uy ca, vừa đụng đến người Uy ca tôi không nhịn ngay được phải mắng gã, Uy ca mày bớt hưng phấn đi, trời mười mấy độ, ngồi đây không thôi đã đổ mồ hôi đầm đìa rồi”.
“Hôm nay mấy bạn tha hồ sướng mắt nha! Đội cổ động bên trường sư phạm toàn người đẹp”. Đào Nhiên vui vẻ ngồi xuống cạnh Từ Tiếu Thiên.
“Không phải bạn cũng hí hửng sao, đội bóng rổ trường Sư phạm toàn trai đẹp kìa”. Tôi nói.
“Đúng vậy”. Đào Nhiên gật đầu lia lịa với tôi, thuận tay vỗ một cái vào sau lưng Từ Tiếu Thiên, cô nàng lướt qua Từ Tiếu Thiên, hưng phấn mà bảo với chúng tôi, “Thật ra cũng có một chàng đẹp trai, nữ sinh trường Sư phạm đều gọi ảnh là hoàng tử! Mấy em gái trường cấp 3 trực thuộc của họ cũng có trốn học đến đây gặp ảnh”
Những vận động viên trường Sư phạm nối đuôi nhau mà vào từ cửa lớn.
Vào thời điểm vận động viên thứ ba bước vào tôi có chút bất ngờ, lập tức quay sang nhìn Từ Tiếu Thiên.
“Cái tên đội mũ đó…”
Lúc này Uy ca và Trần Chí xa cũng quay đầu lại nhìn chúng tôi, cả năm người đồng loạt thốt lên:
“Không phải là cái tên Thất ca gì đó sao…”
Đệt, thế giới này nhỏ bé đến hết hồn chim én, tên Thất ca ném đá vào bọn người sao Hỏa lại chính là đội trưởng đội bóng rổ trường Sư phạm! Hơn nữa so sánh lại mặt mũi hắn cùng với cả đám, đoán chừng hắn chính là hoàng tử mà Đào Nhiên đã nhắc đến.
Đào Nhiên đứng phắt dậy, hét lớn đến chói tai. Từ Tiếu Thiên túm tay nhỏ lại kéo về chỗ ngồi:
“Chị ơi, chú ý hình tượng chút xíu được không, chị là hoa khôi giảng đường của trường Bách khoa bọn em đó”
“Đúng vậy, bạn là bạn gái của tiểu Từ, bạn cứ mặt mày hớn hở phấn khích vì một người đàn ông như thế, tâm trạng héo hon của tiểu Từ chịu làm sao thấu! Người ta có hơn tiểu Từ thì bạn cũng phải nhịn chứ”. Trần Chí Xa bỗng dưng lên tiếng giáo dục Đào Nhiên.
Đào Nhiên chưa từng thấy Trần Chí Xa hòa nhã thân thiện lại đóng bộ trí thức như vậy bao giờ, sửng sốt cả buổi xong mới bật cười:
“Ai chà, Chí Xa, bạn còn nóng ruột hơn Từ Tiếu Thiên nữa, tốt bụng ghê”
Đằng kia hai vị đội trưởng đã tung đồng xu quyết định phần sân thi đấu. Bởi vì là trận đấu hữu nghị, lại phải kích thích người xem, cả hai bên đều đem đội hình chủ lực ra, đội trưởng mang đội ra sân.
Lăng Tiêu vừa nói chuyện với đồng đội của mình vừa cởi áo khoác ra. Vừa cởi xong áo khoác đã có tiếng nữ sinh hét ầm trời, làm như bên trong hắn chẳng mặc gì vậy. Lăng Tiêu dường như thấy hơi buồn cười nhưng cố nhịn. Cởi áo khoác xong phải cởi quần dài, tay hắn vừa đụng đến lưng quần, tiếng thét chói tai của các nữ sinh lại vang lên lần nữa, quả thật y như âm thanh chọc tiết lợn lúc tôi cùng bố về nông thôn làm lễ mừng năm mới. Lăng Tiêu ngừng lại, giống như một lần nữa xác định là mình có mặc quần ngắn bên trong quần dài, vì tiếng thét của các vị nữ sinh này đã lộ ra thông tin rằng, tốt nhất bên trong quần dài nên không còn gì hết.
Lăng Tiêu cởi quần dài ra, bỏ mũ xuống, Đào Nhiên không nhịn được phải kêu lên một tiếng: Đẹp trai quá đi!
Từ Tiếu Thiên đột nhiên nhéo tay tôi một phát, nghiêng đầu thì thầm vào tai tôi với giọng phấn khích, bảo, mẹ nó dáng người hắn đẹp quá.
Tôi nhanh chóng rụt tay lại, nhìn sang bốn phía, cuộc đấu đã bắt đầu, mọi người đều lo xem, không ai để ý đến bọn tôi.
Tôi đè thấp giọng nói với Từ Tiếu Thiên bằng ngữ điệu hung tợn:
“Gặp trai đẹp là mày xem nghiêm túc ngay, nếu như mày đột nhiên phấn khích làm lố, lúc đó tao sẽ cho mày hiểu cái gì gọi là ngu lâu dốt bền khó đào tạo”
Đội bóng rổ trường tôi được xem là có thực lực, họ vốn hay giành chiến thắng, chẳng qua đối với đội của trường Sư phạm, bên chúng tôi cố hết sức vẫn bị áp đảo, sau khi hiệp đầu kết thúc, tỉ số chênh lệch đến 16 điểm. Uy ca thở dài:
“Mẹ đó, dân chuyên nghiệp đi đấu với nghiệp dư quả là không công bằng…”
“Cũng không hẳn nha, đâu phải thấy người ta hơn là nói bóng rổ chuyên nghiệp, còn có bóng đá, bóng chuyền, khúc côn cầu…”. Đào Nhiên rõ là phản động.
“Ừ, đúng vậy”. Từ Tiếu Thiên cầm bình bước đưa cho Đào Nhiên, cười bổ sung, “Nói không chừng còn có golf, nguyệt cầu…
Trong lúc nghỉ giữa giờ tôi tựa vào ghế, từ từ xem qua các mỹ nữ ở nơi đây. Tuy là nói bây giờ còn mùa xuân, thời tiết vẫn lạnh, nhưng liếc mắt qua lại thấy vào dịp náo nức như thế này, các cô nàng sẽ không bỏ qua cơ hội, rất nhiều cô mặc váy. Tôi thích tuýp đừng quá gầy, nhưng phải thẳng tắp và săn chắc, ừ, như vầy nè…Tôi nhìn thấy một đôi chân xinh đẹp, có điều là mặc chiếc quần cụt bằng len dạ, đúng gu của tôi, nhưng mà!
“Đệt!”. Tôi nhảy dựng lên làm vài người hoảng sợ.
“Mày làm gì đó”. Từ Tiếu Thiên bị tôi dọa sợ đến mức hất đổ nước ra sàn.
“Kiều Đóa Đóa!”
Tôi nhìn lại lần nữa, vốn là không nhìn ra được, chân quá nhiều, hơn nữa đều phô ra, phân biệt không rõ. Chẳng qua tôi biết được đó là chân của Kiều Đóa Đóa, bởi vì có vô số lần nhỏ khoe khoang trước mặt tôi: Xem chân em gái anh nè, đời này anh không tìm được đôi chân thứ hai nào đẹp được vậy đâu!
“Không thể nào, giờ này mấy đứa cấp 3 đi học hết rồi, em mày đâu phải học cấp 2, làm sao mà trốn học được”. Từ Tiếu Thiên cũng đứng lên nhìn khắp chung quanh.
“Mày nhìn làm chi, có biết Kiều Đóa Đóa ra làm sao không hả?”
“Tìm đùi đẹp à, mày thật là cuồng em gái, không phải mày nói chân em mày thiên hạ vô song sao?”
“Mẹ nó, Đào Nhiên, ngày mai mình đưa bạn cuốn “Tuần Phu Ký” (cứ hiểu là sách dạy chồng),bạn cứ theo đó mà học tập”. Tôi trở về chỗ ngồi.
Có khi tôi nhầm rồi, tôi uống ngụm nước, dù sao cái quần len cụt đó tôi chưa từng thấy qua, mẹ tôi cũng không cho nhỏ mặc quần ngắn cũn cỡn như vậy ra đường.
Trận đấu kết thúc, bên trường Sư phạm thắng chúng tôi không khó khăn gì, Lăng Tiêu hoàn hảo khống chế toàn cục, đoán chừng là cướp được khối tim của nữ sinh trường tôi.
Tôi đứng lên ra ngoài, bên ngoài sân vận động chắn sẵn một chiếc xe mô tô.
“Mẹ nó, xe ai mà làm màu vậy”. Uy ca rống giận, âm thanh đầy sự ngưỡng mộ. Đào Nhiên đi phía sau, nhìn thấy chiếc xe này vội nói:
“Đừng đi, đừng đi, xem xe của ai đã”
Vì vậy đội ngũ bà tám bọn tôi tụm lại bên bồn hoa ngoài sân vận động, chờ chủ xe xuất hiện.
“Đoán thử xem của ai”. Từ Tiếu Thiên ngồi xổm dưới chân tôi.
“Đảm bảo không phải của sinh viên trường mình”. Trần Chí Xa nói.
“Chính là của phe bên đội bóng rổ trường kia”. Uy ca luôn muốn có một chiếc mô tô, đã mấy lần lừa tiền trong nhà mà không thành công, thậm chí có cả lần gã nói mình té gãy chân nằm viện, mẹ gã nhất quyết không tin.
“Của Lăng Tiêu”. Tôi nói, không biết vì sao tôi vừa nhìn thấy chiếc xe này, phản ứng đầu tiên chính là, xe của Lăng Tiêu.
Giác quan thứ sáu của tôi quả nhiên chính xác.
Lăng Tiêu cùng mấy người trong đội đi ra, nói vài câu với giáo viên thể dục, sau đó nhảy lên xe.
Mấy người chúng tôi đứng lên chuẩn bị về ký túc xá. Lúc này một bóng người lao đến từ trong sân vận động, một đôi chân xinh đẹp, trực tiếp phóng lên xe Lăng Tiêu, còn ôm lấy eo hắn.
Trong thoáng chốc tôi tưởng hô hấp của mình ngừng lại, đầu óc tôi mờ mịt, tôi chỉ đơn giản là tức muốn điên.
Tôi quát to một tiếng về phía chủ nhân của đôi chân xinh đẹp kia
“Kiều Đóa Đóa”
Tất cả người bên cạnh tôi đều sửng sốt, Lăng Tiêu đang đội mũ bảo hiểm lên cũng sững sờ nhìn tôi, thét xong tiếng này tôi cũng cảm thấy choáng váng, đệt, tình huống này là sao, Kiều Đóa Đóa lại thản nhiên ngồi trên xe Lăng Tiêu.
Kiều Đóa Đóa quay mặt sang, thấy tôi liền biến sắc, ngay lập tức vỗ mạnh lên lưng Lăng Tiêu:”nổ máy đi nổ máy đi, nhanh nhanh nhanh…”
Đệt, còn muốn chạy hả!
Trốn học, yêu đương, ăn mặc như thế này, lại còn định bỏ trốn theo trai!
“A~~ nổ máy đi mà….”. Kiều Đóa Đóa vùi mặt sau lưng Lăng Tiêu, thét lên nghe chói tai.
Lăng Tiêu nhìn tôi một cái, nổ máy xe, tôi vừa định kéo cánh tay Kiều Đóa Đóa lại, xe đã vọt đi ra ngoài, tung lên một làn bụi khói, con đường trước mặt của trường chúng tôi rất rộng, vắng, sạch sẽ, gọi là đại lộ lạc quan phóng khoáng, vài giây sau đã mất dạng.
Tôi muốn đuổi theo, Từ Tiếu Thiên kéo tôi lại, tôi tức giận muốn hất tay nó ra. Mẹ kiếp, Lăng Tiêu là ai, Kiều Đóa Đóa có thấy hắn ra tay đánh người tàn độc thế nào chưa, còn tưởng hắn là cao thủ bóng rổ thôi chắc?
“Anh kia ơi, luyện khinh công đi rồi hãy đuổi theo”. Từ Tiếu Thiên nắm rất mạnh, tôi không thể không dừng lại.
“Đó là em gái bạn hả? Kiều Dương bạn bình tĩnh chút đi, mình cứ tìm chỗ nào đợi trước”. Đào Nhiên bước đến, vỗ nhẹ mấy cái trên vai tôi, động tác cứ như là dỗ con nít, thiếu điều muốn nói, ngoan ngoan, đừng khóc.
.
.
.
“Mẹ nó, em gái tao có thể biết cái gì đây, Lăng Tiêu như vậy, trông như hoàng tử, dáng đẹp, chơi bóng cừ, nó mê ngay chứ gì”. Tôi ngồi trong căn tin, không muốn nổi cáu như thế, nhưng tôi không biết phải làm gì, đầu óc cứ loạn cào cào.
“Các cô gái sẽ thích người như vậy, mình cũng thích mà”. Đào Nhiên an ủi tôi.
“Để bạn vùi mặt ôm lưng hắn như vậy, bạn sẽ theo sao?”. Tôi hỏi.
“….Không đi, người này nguy hiểm”. Đào Nhiên liếc mắt nhìn Từ Tiếu Thiên một cái. “Mình còn có anh Từ đẹp trai ở đây mà”
Uy ca hắng giọng, như là chuẩn bị lên tiếng, tôi nhìn gã, nghĩ thầm nếu gã dám thốt ra lời nào không thuộc chiều kích 3D, tôi sẽ nhúng đầu gã vào nước sôi.
“Mày không cần cuống lên như vậy, mày còn chưa biết Đóa Đóa với Lăng Tiêu quan hệ như thế nào mà, chưa gì đã bảo là yêu đương là sao?”
Còn không phải quá rõ ràng sao, không yêu đương mà ôm ấp vậy à? Tôi không nói, chỉ ngồi im.
“Này ca nói đúng!”. Từ Tiếu Thiên đứng dậy. “Kiều Dương mày lại đây, tao muốn nói cái này”.
Tôi đi theo nó ra khỏi căn tin, nó dừng lại ở cánh cửa, nhỏ giọng bảo:
“Mày không cần lo lắng quá, cũng không cần hỏi em gái mày, chuyện này cứ xem như không xảy ra đi”.
“Mày nói cái gì?”
“Hắn sẽ không làm gì Kiều Đóa Đóa đâu”. Từ Tiếu Thiên nói chắc như bắp.”Nếu như mày lo thì cứ tìm đến hắn nói chuyện một lần”.
“Mày dựa vào đâu mà khẳng định như thế?”. Tôi hoàn toàn không hiểu được.
Từ Tiếu Thiên liếc mắt sang nhìn đội ngũ đang bàn luận kế sách ở đằng kia, đến gần tôi, nói một câu mà ngay lập tức khiến tôi bó chiếu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]