Như mọi buổi sáng, Đường Vân Thanh thức dậy đi mua thức ăn sáng ở căn tin bệnh viện, lúc quay lại người nằm trên giường bệnh đã biến mất, y thất thần đánh rơi hộp cơm xuống đất, văng tung tóe.
Y chạy nhanh đi tìm y tá thông báo, tìm khắp bệnh viện vẫn không thấy.
Về phía Thiệu Đồng Bản, lúc vừa tỉnh dậy liền nhớ ra toàn bộ, hắn cho rằng mình đã ngất đi rất lâu rồi, từ chuyến đi dạo biển ấy đến nay có lẽ mấy tháng trôi qua rồi mình vẫn bất tỉnh như vậy.
Vừa đúng khi hắn ra khỏi phòng bệnh cứ như vậy không ai bắt gặp, sở dĩ bệnh ở đây khá nhỏ nên không có bảo vệ canh gác nghiêm ngặt, hắn dễ dàng trốn thoát.
Dựa vào bản lĩnh và trí thông minh, Thiệu Đồng Bản rất nhanh tìm được đường quay về thành phố, hắn dựng lên một câu chuyện thương tâm và rồi đám người ngoài kia tin tưởng tuyệt đối cho hắn quá giang, nhưng lúc ngồi trên thuyền rời khỏi tiểu trấn hắn vì cái gì mà khó chịu, cảm giác như để quên thứ gì đó ở lại vậy, nhưng nghĩ tới đầu lại đau nhói, mặc kệ vậy.
Toàn bộ gia sản Thiệu gia trong tay hắn, có gì phải luyến tiếc, để quên thì bỏ thôi, vả lại hắn cũng chưa từng ở đâu ngoài cái bệnh viện nhỏ như lỗ mũi kia...
Khi Thiệu Đồng Bản trở về, Thiệu Hùng là người bất ngờ nhất. Ông cho rằng mình gặp phải quỷ vì đầu hắn căn bản còn chưa tháo băng.
Noãn Bội Hà biết được tin tức lập tức chạy tới, một phần vì lo lắng bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-dao/233198/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.