Chu Thiếu Lĩnh từ gian phòng bên cạnh ôm thùng giấy đựng nguyên liệu pha cà phê đến đặt lên quầy pha chế. Cậu cười thật tươi tắn, quên mất để ý tới biểu tình khó coi trên mặt Đường Vân Thanh "Ca, nhìn nè nhìn nè, cà phê hôm nay chính tay em rang, anh xem..."
"..." y không có trả lời.
Lúc này cậu mới chú ý tới, vị khách kia cũng đứng chết trân ở đó.
Bất giác, Thiệu Đồng Bản tiến tới một bước cầm chặt lấy tay Đường Vân Thanh kéo đi, hắn làm cho y hoảng sợ đến không có phản ứng.
"Ê... ê ê... này! Nè nè! Ê... anh kia... anh!!! Anh... anh..." cậu nhóc ngày thường lanh lợi vậy mà lần này bị chọc đến ngốc lăng đứng đó ríu lưỡi nói lắp gọi vị khách kỳ quái kia lại, toàn thân cử động chậm rì làm cho hắn thuận tiện đem y đi không vướng phải bất kỳ chướng ngại nào.
Mí mắt Tiêu Đạt Mẫn giật liên tục, cậu chau mày lo lắng uống cạn ly trà, gập cuốn sách lại quay về phòng.
Cửa phòng vừa mở, cậu lập tức giật lùi về phía sau mấy bước suýt nữa ngã nhào, tay run rẩy chỉ về phía giường ngủ "Ô... ông... ông ông..."
Người ngồi trên giường nhìn cậu điềm đạm liếc hắn khẽ hừ nhẹ "Vì tôi ở nơi kia chờ, cậu hoàn toàn không có quay lại!"
"Dựa vào đâu đi tìm tôi như vịt con lạc mẹ vậy, tôi không phải người của ông!"
Điền Tá Thực chau mày, miệng lẩm bẩm tính toán "Nếu tôi nói, có việc liên quan đến cậu?"
Lúc này Tiêu Đạt Mẫn mới nghi hoặc nhìn anh ta kiểu như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-dao/1006750/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.